Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Chương 104: Chương 104: Cãi nhau ầm ĩ thú vị




Nguyệt Niên trẻ tuổi đè thấp giọng nói,“Ừ, nàng chính là Cố quý phi” Nguyệt Hiên nói: “Chúng ta theo nàng thật đúng là tam sinh hữu phúc (kiểu như có phúc ba đời), ta nghe cung nhân lúc trước ở Lạc Tuyết điện nói chủ tử này tính tình tốt, không khó hầu hạ” Nhưng Nguyệt Phàm lại nhẹ nhàng hừ một tiếng, giải thích không giống với các nàng: “Ta không tin tính tình nàng dễ hầu hạ đâu, Cố quý phi này nếu không có chút bản lĩnh thì cũng chẳng tiến nhanh như vậy, không nói đến vặn ngã Lũng hiền phi, còn được thánh sủng, hiện tại trong thiên hạ có ai không nịnh bợ Cố gia các nàng? Thật đúng là ánh sáng cạnh cửa” “Xuỵt, chúng ta nhỏ giọng chút” Nguyệt Quế lặng lẽ kéo tay áo Nguyệt Phàm: “Nguyệt Phàm tỷ tỷ, đừng nói như vậy, cẩn thận để cho nương nương nghe thấy” Nguyệt Phàm lá gan lớn, hừ một tiếng giãy khỏi tay Nguyệt Quế: “Ta muốn nàng nghe thấy đấy, nếu nàng thật sự không có chút suy tính, ta mới không tin, ta thấy nương nương này rất khôn khéo, bằng không gả cho ai không tốt lại gả cho Hoàng Thượng, còn đứng về phía Hoàng Thượng, bây giờ Hoàng Thượng xoay người, nàng có muốn trăng trên trời, Hoàng Thượng cũng sẽ hái cho nàng” Nguyệt Hiên cũng bị dẫn dắt với câu chuyện, tiếp nhận lời nói của Nguyệt Phàm: “Lúc trước chúng ta ở trong cung cũng được coi là có nhãn lực, sao chúng ta đều không nghĩ đến Hoàng Thượng là một cái túi che tốt, không có người giúp sức nhỉ? Chẳng trách nương nương có ngày hôm nay, nương nương kia thật thông minh, ta chưa từng gặp được mấy người thông minh như vậy” “Mấy người chúng ta mà cũng thông minh như nương nương, còn ở đây làm nữ quan sao? Sớm cũng đã thành nương nương ” Nguyệt Phàm tự giễu. Nguyệt Quế yếu ớt nói một tiếng: “Ta cũng muốn làm quý phi……” Nguyệt Niên cười ảo tưởng của Nguyệt Quế: “Đừng suy nghĩ lung tung, Hoàng Thượng không thèm nhìn chúng ta đến mấy cái đâu, chúng ta vẫn nên hầu hạ nương nương cho tốt đi, đến tuổi xin Hoàng Thượng thả chúng ta ra khỏi cung, gả cho gia đình tốt” Nàng thở dài một hơi,“Còn không biết vị nương nương này có thể được sủng ái đến bao lâu, Lũng hiền phi kia bụng cũng đã có hỉ vậy mà còn bị đưa vào lãnh cung, vị nương nương này không biết chịu đựng được đến bao lâu” Nguyệt Phàm lại hừ một tiếng: “Sợ là còn chưa chịu được đến khi mang thai đã thất sủng, có thể bi thảm như vậy……” Nguyệt Linh bê một lẵng hoa từ trong điện đi ra, vừa nghe được lời nói Nguyệt Phàm, cười mắng: “Ngươi lại bắt đầu nói năng chua ngoa tâm đậu hủ (ngoài cứng trong mềm), ta thấy ngươi cũng thích nương nương, những lời này là cố ý khích nương nương sao?” Nguyệt Linh dứt lời lại tiếp tục cầm lẵng hoa đi về phía trước, thấy Phiêu Tuyết tựa vào tảng đá nhắm mắt dưỡng thần, vì thế nói: “Nương nương, các nàng nói giỡn, ngài đừng so đo với mấy tiểu nha đầu các nàng, nô tỳ giúp ngài tát hoa” Phiêu Tuyết xoay người, tiếp tục chìm vào nước: “Ta thích người nói thật” Nàng không tin lần này hồi cung không ai bàn tán về nàng, chỉ sợ chính mình đã trở thành người nổi tiếng rồi…… “Về sau phải nói thật với ta nhiều một chút mới tốt……” Phiêu Tuyết nhớ tới người trong Cố phủ, đặc biệt là Xuân Tiểu, Phiêu Tuyết lấy tay vẩy vẩy nước ấm, cười nói: “Bây giờ Trai Nguyệt cung này là của ta, các ngươi coi như là người nhà của ta, chúng ta là người một nhà, có gì cũng đừng khách khí” Phiêu Tuyết cười hồn nhiên, Trai Nguyệt cung là một mảnh Niết Bàn Tuấn Lạc cấp cho nàng, cho nên ngay nha đầu tìm đến cũng thẳng tính như vậy. (Niết Bàn chỉ tên gọi chung của cảnh giới an lạc) Nguyệt Linh thấy Phiêu Tuyết quả nhiên không giống với những phi tần khác, cũng thật tình cười rộ lên, vội gọi Nguyệt Hiên, Nguyệt Phàm, Nguyệt Quế, Nguyệt Niên: “Các ngươi mau tới, nghe thấy nương nương chúng ta nói chưa? Hô…… Về sau ta cũng không cần phải lo lắng đề phòng ” Nguyệt Quế đáng yêu chạy lên: “Những lời chúng ta vừa nói, nương nương thật sự không tức giận?” Phiêu Tuyết nhìn Nguyệt Quế không quá mười bảy tuổi này bật cười, nha đầu này ngay cả phương thức dò hỏi tính tình nàng cũng đãng yêu như vậy, không biết Tuấn Lạc rốt cuộc đã đi đâu tìm người, người người đều thú vị như vậy? Nguyệt Phàm nhìn Phiêu Tuyết, ánh mắt hiền hòa không ít, thêm chút yêu thích: “Nương nương, ngươi chừng nào mới cho Trai Nguyệt cung chúng ta thêm tiểu hoàng tử?” Nguyệt Phàm từ đâu đi đến cũng hỏi cấp trên, sốt sắng không có ý định bỏ qua cho Phiêu Tuyết. Phiêu Tuyết vừa nghe, muốn sinh đứa nhỏ sao? Nàng cùng Tuấn Lạc nhiều lắm cũng chỉ ôm với hôn nhẹ một cái mà thôi…… Thật muốn sinh đứa nhỏ…… cái này…… Sắc mặt đỏ hồng: “Ta không nói với các ngươi” Dứt lời hít sâu một hơi, nén khí, cả người chìm vào trong nước. Nguyệt Phàm thấy Phiêu Tuyết thoát được quá nhanh, nhịn không được hô “Nương nương!! Mau ra đây cho cái tin chính xác” “Đúng vậy, mau cho cái tin chính xác” Nguyệt Niên cũng cười phụ họa. Nguyệt Phàm vươn dài cổ muốn bắt được Phiêu Tuyết từ trong nước, kết quả Nguyệt Hiên đứng đằng sau Nguyệt Phàm, đột nhiên nảy sinh ý định, đẩy cả Nguyệt Phàm xuống. Nguyệt Phàm ngã vào trong hồ ấm áp, phù phù phù phù vỗ mấy cái, kết quả tất cả đều bật cười, Phiêu Tuyết cũng nhô đầu ra từ trong nước, ha ha cười lớn. Mọi người cùng nhau náo loạn thành một đoàn, Thủy Bích cầm quần áo sạch sẽ, vừa đi đến bên ôn trì, thấy Phiêu Tuyết đã cùng bọn nha đầu mới náo loạn sắp điên rồi, lại cảm thán cho sức thu hút của Phiêu Tuyết. Khi Nguyệt Phàm bò ra từ trong ao, không quan tâm cả người ướt sũng, đuổi theo Nguyệt Hiên chạy vòng quanh hoa viên, Nguyệt Hiên sợ tới mức oa oa kêu to, chạy chối chết như chuột, toàn bộ Trai Nguyệt cung náo nhiệt vô cùng, làm Phiêu Tuyết ôm bụng cười to, đây là buổi chiều đầu tiên hồi cung. Thủy Bích giúp Phiêu Tuyết thay xiêm y sạch sẽ, địa điểm chiến đấu của Nguyệt Phàm cùng Nguyệt Hiên đổi từ ngoài điện tới trong điện, Trai Nguyệt cung này quá lớn, cho dù chỉ đuổi bắt trong phòng khách, cũng làm hai nàng mệt đến ngất ngư. Phiêu Tuyết đang cầm một chén trà hoa quế ấm áp chậm rãi uống, nhìn Nguyệt Hiên cuối cùng cũng ôm bụng, thở hồng hộc: “Nguyệt Phàm, không được, đừng đuổi ta nữa, ta chạy không nổi nữa” Lông mi Nguyệt Phàm đều đã giương lên đến trời: “Hừ hừ, xem ngươi về sau còn dám xằng bậy nữa không?” Nguyệt Hiên vẫy vẫy tay: “Không dám, không dám ” Phiêu Tuyết lấy bộ dáng giải trí xem các nàng đùa, một ngụm trà xuýt chút nữa phun ra ngoài: “Ha ha….” Thủy Bích đối với Trai Nguyệt cung cũng yêu thích không thôi, lúc này thấy nhiều người ở trong điện như vậy, tự mình chạy ra ngoài, nói là ra ngoài cho quen thuộc với cảnh vật. Phiêu Tuyết thấy nàng đứng ở cửa hồi lâu, hết sức chăm chú hoa tay múa chân trong không khí, Phiêu Tuyết buông trà xuống, cũng đứng dậy đi đến chỗ Thủy Bích, muốn cùng nàng điều tra. “Thủy Bích, nhìn thấy cái gì? Mau nói cho ta biết, ta cũng muốn nhìn” Phiêu Tuyết cười lém lỉnh. Thủy Bích quay đầu, nói với Phiêu Tuyết: “Nhìn ra một số thứ” “Nhìn ra cái gì?” Phiêu Tuyết dường như tràn ngập hứng thú. Thủy Bích ho nhẹ một tiếng, chuẩn bị báo cáo thành tựu nửa ngày nghiên cứu của mình: “Ta phát hiện Trai Nguyệt cung này là ở trung tâm của hoàng cung” Nàng nói có vẻ rất nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.