Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Chương 175: Chương 175: Cao tăng không cứu




Khi Phiêu Tuyết nghe đến một câu cuối cùng, cảm thấy trong lòng đủ loại cảm xúc, cảm giác cổ họng khô khốc, nói không ra lời. A Li, cuối cùng ngươi đã có thể nhổ đi cái gia trong mắt mọi người, cuối cùng ngươi đã có thể ngủ một giấc yên ổn, cuối cùng ngươi đã không cần đeo mặt nạ để sống nữa, từ bây giờ tình cảnh giả ngây giả dại không còn nữa, cuộc đời này ngươi đã sống quá cực khổ… Khi Vệ Lương Ngữ và Lũng Tịch Ngọc chết, Phiêu Tuyết cảm thấy rất khó chịu, nhưng lần này Khanh Bật Liễu là đúng người đúng tội, nàng không có chút lòng thương hại. Chết thì đã sao, làm người mà làm được đến mức này cũng không phải một loại thất bại. Nghe Bạch Điệp dùng một giọng nói không chút tình cảm thuật lại toàn bộ nội dung mật hàm, Phiêu Tuyết cảm thấy A Li đang đi về phía ánh sáng, hai người càng đi càng xa nhau. Hắn sẽ là một đế vương lưu danh thiên cổ, nhìn lại, giang sơn này hắn đã cai quản tốt biết bao. Tự mình chấp chính lâu như vậy, dân chúng thiên hạ không nơi nào không tán dương, từ thuyên chuyển quan lại, sắp xếp lại quận huyện, giảm thuế má, giảm lao động, cũng không có đàn áp bóc lột nữa, khắp Đông Ly phồn thịnh tốt tươi. Nàng cũng đã nỗ lực để bắt kịp bước chân hắn, nhưng từ khi nào đã bị tụt về sau? Phiêu Tuyết mở to mắt cũng không thể thấy những thứ phía trước, nàng dứt khoát nhắm mắt lại uống thuốc. “Tìm được Mặc Ngọc chưa?” Khi nói đến Duy Trúc, Phiêu Tuyết vẫn có chút dịu dàng. “Trương Mặc công tử đã đi tìm, nghe Mặc tướng quân nói là đã đi Quang Lộc tự tìm y.” Thật ra Bạch Ngọc biết được từ lời của Sở Nguyệt Lương. “Nhanh thôi… Thật ra đừng nên suy nghĩ nhiều, bang chủ vẫn nên chuyên tâm dưỡng thai đi, chúng ta muốn một tiểu tử mập mạp được sinh ra, sau đó ngay cả trời sập cũng chẳng sợ.” Hiếm khi nào Bạch Điệp mở miệng trêu chọc, muốn đùa cho Phiêu Tuyết vui vẻ. Vừa nói đến hài tử trong bụng, Phiêu Tuyết cũng bị chọc bật cười, “Ừ, chuyên tâm dưỡng thai!” . Trong núi Vọng Vân, đường núi hẹp dài, rừng thông rậm rạp, hai con tuấn mã bôn ba giữa nơi rừng núi này. Sở Nguyệt Lương bất đắc dĩ bị Trương Mặc kéo tới Quang Lộc Tự, đã chạy hai ngày một đêm, một mạch từ kinh thành chạy tới núi Vọng Vân, nơi hoàng đế Đông Ly thích săn thú dâng hương. Trên đường Trương Mặc không chịu nghỉ ngơi, nghe nói người của thần y cốc hành tung bất định, bây giờ còn ở Quang Lộc Tự, một khắc sau chẳng biết sẽ ở đâu, vì đôi mắt của Phiêu Tuyết, cực khổ mấy hắn cũng bằng lòng. “Trương công tử, còn khoảng bao lâu?” Sở Nguyệt Lương sắp không chịu nổi nữa. “Sắp rồi, lúc trước ta từng lên dâng hương trên Quang Lộc Tự này, khoảng mấy khắc nữa là đến.” Thật ra Trương Mặc còn vội vàng hơn bất cứ ai. Lại tiếp tục lên đường, khi xương cốt hai người cũng sắp rời ra từng mảnh, cuối cùng cũng đến được Quang Lộc Tự. Tấm bia đá màu đỏ rất lớn có khắc ba chữ Quang Lộc Tự đặt ngay trước cửa, xung quanh có đủ loại cây bồ đề và một số loại không biết tên. Sở Nguyệt Lương tung mình xuống ngựa kêu lên: “Hoa hồng! Khoản đông! Đều là vị thuốc, quả nhiên sự phụ ở đây, hai thứ này là hai loại sư phụ thích nhất, mặc dù đã gần chục năm chưa gặp sư phụ nhưng thói quen này vẫn không thay đổi.” Vừa nói Sở Nguyệt Lương còn kích động hơn cả Trương Mặc. Dù sao đã gần chục năm chưa gặp sư phụ, sao có thể không kích động? Trương Mặc đã sớm xuống ngựa xông vào, chặn một tiểu hòa thượng đang vẩy nước quét sân hỏi dồn dập: “Xin hỏi tân khoa trạng nguyên Mặc Ngọc công tử có tĩnh dưỡng trong chùa này hay không?” Tiểu hòa thượng bị Trương Mặc dọa sợ hết hồn, do dự nhìn Trương Mặc: “Thí chủ, ngươi là?” “Tại hạ là Trương Mặc, mong tiểu sư phụ thông báo một tiếng.” Trương Mặc kích động trong lòng nên lời nói không mạch lạc. “Tại hạ có chuyện quan trọng muốn nhờ, làm phiền tiểu sư phụ.” Tiểu hòa thượng lộ vẻ khó xử, từ chối: “Người xuất gia không nói dối, thí chủ, Mặc đại nhân thân thể không tốt, không tiếp khách.” Sở Nguyệt Lương biết nói lý lẽ với người xuất gia cũng như không, chỉ có con mọt sách Trương Mặc mới dùng cách như vậy. Sở Nguyệt Lương thừa dịp tiểu hòa thượng không chú ý, trực tiếp xông vào cửa chùa, “Sư phụ, con là Nguyệt Lương! Đồ nhi cầu kiến sư phụ!” “Ai, ai… Vị thí chủ này, chùa miếu hoàng gia không phải nơi thí chủ có thể xông loạn!” Tiểu hòa thượng bị Sở Nguyệt Lương làm cho quýnh lên, rồi lại bị Trương Mặc quấn lấy, gấp đến, mức phải rung chuông đồng trên người, mấy võ tăng không biết từ đâu tới vây quanh Sở Nguyệt Lương. Sở Nguyệt Lương tung bột độc ra, mười tám võ tăng bắt đầu rối loạn. “Sư phụ!” “Hai người các ngươi còn không đi sẽ bị xử lý theo quốc pháp.” Quan trọng là Trí Năng cao tăng đang giúp Mặc đại nhân chữa trị bên trong, nếu không cẩn thận sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, sự việc trọng đại, bọn họ nhất định phải cản. Sở Nguyệt Lương thấy tiểu hòa thượng ngay cả Vô Lương điện cũng không cho họ vào, hai phe không biết làm gì khác ngoài đánh nhau, Trương Mặc không biết võ công nhưng rất rõ tầm quan trọng của Mặc Duy Trúc đối với Phiêu Tuyết, con mọt sách đành phải liều mạng đụng bừa, “Tiểu sư phụ! Lúc này không thể không có Mặc đại nhân cứu giúp.” Bên ngoài đã hỗn loạn, trong chính điện của Quang Lộc Tự, Trí Năng cao tăng đang giúp Duy Trúc châm cứu khai thông máu tụ sau gáy hắn, nghe thấy tiếng ồn bên ngoài bất giác nhíu mày, tâm thần không yên dứt khoát rút châm ra. Duy Trúc cũng tỉnh lại theo. “Sư phụ…” Hắn suy yếu gọi Trí Năng cao tăng. Trí Năng cao tăng án thân thể hắn xuống, “Vi sư ra ngoài xem một chút.” Cửa đại điện bị Trí Năng cao tăng mở ra, âm thanh ồn ào bên ngoài truyền đến càng rõ ràng, Sở Nguyệt Lương vẫn linh hoạt dùng độc, tránh né một bầy võ tăng: “Sư phụ… Mau tránh ra, gần chục năm không gặp sư phụ, các ngươi còn ngăn cản nữa tại hạ sẽ không khách khí.” Giọng nói quen thuộc không ngừng truyền vào tai Trí Năng cao tăng, trên gương mặt nhân hậu hiện lên vẻ tức giận chỉ tiếc rèn sắt mà không thành thép: “Liệt đồ.” Trương Mặc liếc mắt nhìn thấy Trí Năng cao tăng mặc cà sa đỏ thêu chỉ vàng xuất hiện trước cửa điện: “Cao tăng! Tại hạ thật sự có chuyện muốn nhờ, xin các ngươi có thể chữa trị cho cô nương nhà chúng ra, nếu không… ngay cả hài tử của nàng cũng không giữ được!” Trương Mặc quỳ hai đầu gối xuống, chắp tay trước ngực, một lòng cầu xin. “Dừng tay.” Trí Năng cao tăng vốn khoan dung, thấy Trương Mặc quỳ xuống liền đi xuống mười mấy bậc cầu thang. Những võ tăng lui ra, Sở Nguyệt Lương không còn bị vây quanh vội vàng chạy lên: “Sư phụ, sao người lại cạo trọc đầu…” Trí Năng cao tăng không để ý đến tên đại đệ tử chỉ thích học độc thuật này, hắn chỉ vi phạm quy tắc làm người từ khi sinh ra đến nay, lần đầu tiên từ chối yêu cầu cứu người: “Lão nạp không cứu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.