“Phiêu nhi…” Đó là thanh âm của Phiêu Tuyết… Phiêu nhi gọi hắn!
Tay Mặc Duy Trúc chợt nắm chặt, cả người cũng tỏa sáng, nhưng một giây sau tia sáng kia lại ảm đạm rơi xuống.
Không được…… Mặc Duy Trúc rút lui từng
bước, làm cho cả thân mình giấu ở phía sau cây lê, hắn tuyệt đối không
thể để Phiêu Tuyết nhìn thấy hắn.
Hai tâm hồn từng ấm áp gần nhau như thế, chỉ phút chốc đã… tan tác.
Ở bên ngoài, Phiêu Tuyết sau khi hô to, cả người cũng cảm thấy thư thái, thoải mái bước vào Lê Mộng Viên, mang
theo tham luyến thỏa thích hút lấy hương thơm hoa lê còn lưu lại trong
vườn.
Tìm một chỗ cảnh trí ngồi xuống, tựa vào bên cây lẩm bẩm tự nói, “Duy trúc ca ca, Phiêu nhi đã trở lại…”
Mặc Duy Trúc lại ẩn mình sâu chút nữa, âm thầm may mắn nàng cách hắn đủ xa, rồi lại khát vọng nàng có thể tới gần hắn một chút.
Trong rừng không một bóng người hoài
niệm Mặc Duy Trúc đã thành thói quen, lúc này Phiêu Tuyết chỉ muốn đem
nhưng điều vui vẻ cùng không vui đều rũ bỏ ở nơi đây, nơi chỉ có hơi thở của hai người bọn họ.
“Duy Trúc ca ca, tại sao huynh có thể ích kỷ như vậy, bỏ lại Phiêu Tuyết một mình cô đơn trên thế giới này…”
“Duy Trúc ca ca, huynh biết không, người trong thâm cung am hiểm khó lường”
“Còn có Hoàng Thượng kia…… Tối gian trá giảo hoạt, nếu không phải Phiêu nhi đáp ứng huynh sẽ thật vâng lời,
Phiêu nhi sẽ đùa chơi chết hắn ……” (Sâu: đùa đi tỷ, ta lại có trò hay để xem)
“Phiêu nhi tiến cung về sau này sẽ không có cơ hội chơi bạc … Duy trúc ca ca, nếu như huynh đang ở đây hẳn là sẽ khen muội đi…”
“Đáng tiếc… Huynh tại sao lại đi mất rồi” vừa nói thần sắc Phiêu Tuyết ảm đạm rơi xuống.
Nàng nghĩ, lúc khóc lúc cười, hoặc vui
hoặc buồn, người kia sẽ không biết, bản thân có nhiều cảm xúc như vậy,
hắn cũng không có ở bên cạnh.
Trong Lê Mộng Viên rộng lớn như thế,
trống rỗng, Phiêu Tuyết hi vọng có thể có người đi ra, hi vọng người kia cũng sẽ mặc quần áo thư sinh, phong lưu lịch sự tao nhã… mặt mày ôn
nhuận như nước…
Hi vọng… hi vọng rất nhiều… Nhưng biết
rất rõ ràng, người kia cũng không trở về được. Khi nắp quan kia đóng
lại, ý nghĩ của nàng trong nháy mắt, hết thảy đều đã kết thúc…
“Duy trúc ca ca, huynh có thể nghe được Phiêu nhi nói chuyện không? Trên thế giới có thể hay không thật sự có
hồn phách? Nếu như huynh nghe được, có thể đi ra ngoài hay không?” Ba
năm, những lời này nàng nói rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều thất bại,
nhưng vẫn kiên nhẫn nói tiếp.
Ba năm, đời người có bao nhiêu cái ba
năm, mà trong ba năm có thể có rất nhiều chuyện thay đổi… Năm đó, có ai
có thể dự đoán được ba năm sau hắn không còn trên nhân thế, mà nàng cũng đã gả cho người ta.
Mặc Duy Trúc núp ở phía sau cây lê, đưa lưng về phía Phiêu Tuyết, nghe những điều này đều lặng lẽ nói về hắn,
mà hắn lại cầm lòng không được mà đau lòng.
Nếu như hắn có một thân thể tốt, hắn có thể liều lĩnh tiến lên ôm nàng thật chặt, hắn có thể cúi đầu ở bên tai
nàng nỉ non, nói cho nàng biết, hắn yêu nàng, hắn đang đợi nàng, hắn vẫn ở trong bóng tối yên lặng chú ý nàng… (TN: hức hức…khóc ròng…)
Sinh tử nào ai biết, cùng tử người xưa
đã nói. Chấp tử tay, cùng tử giai lão. (Nắm chặt tay, cùng nhau sống đến già. Sâu: sao mà ta thích câu này thế :X)
Lúc nắm tay nhau, ấm lạnh trong lòng
đều biết; lúc nắm tay nhau, buồn vui đều quên. Bất đắc dĩ chính là lần
nắm tay cuối cùng lại bi thương, bất đắc dĩ chính là lúc chia xa một
đoạn tình. (chém dã man ;-]]]. Sâu: không phải chém đâu tềnh iu, đúng là thế mà)
Chấp tử tay, sinh tử lưỡng tương vong…… (cùng nắm tay, giữa sự sống và cái chết