“Đừng, không cần.” Phiêu Tuyết bắt lấy
áo Trương Mặc, “Thâm cung hậu viện, ngươi lại không biết võ công, đi
chẳng phải chịu chết sao?” Ngay cả tường thành cũng cũng sẽ qua không
nổi, có tâm là tốt nhưng không đáng.
“Ta gọi Bạch Điệp đi.” Trương Mặc vừa dứt lời lập tức đi ra ngoài. “Ta gọi Bạch Điệp đi hái mấy cành hoa quế tới cho ngươi.”
Phiêu Tuyết nhìn bộ dáng nôn nóng của hắn rồi toét miệng ra cười, “Được.”
Nàng chỉ đột nhiên nhớ lại cây quế trong cung kia, Trương Mặc lại vì làm cho nàng vui mà cố gắng như vậy.
Sau khi Phiêu Tuyết thấy Trương Mặc đi
ra ngoài, lại đặt tay lên bụng mình, hai mắt bất đầu trở nên mê man,
“Cục cưng, mẫu thân phải làm gì mới có thể giữ được ngươi đây?”
Bên ngoài, Trương Mặc nhanh chóng tìm
được Bạch Điệp, Bạch Điệp nhẹ nhàng bay từ trên cây xuống, ngáp dài:
“Hai ngày nay có chút cảm vặt, Trương công tử tìm ta có chuyện gì?”
“Ngươi vào cung nhìn xem cây quế trong
Trúc Uyển đã nở hoa hay chưa, nếu đã nở thì hái mấy cành về đây.” Giọng
nói Trương Mặc dồn dập, thúc giục Bạch Điệp vào cung.
Bạch Điệp vuốt vuốt nếp nhăn trên tay
áo, chân mày không nhăn lại một chút: “Được, ta đi ngay.” Dù sao thâm
cung Đông Ly bọn họ cũng đã qua lại nhiều.
“Có phải là cây quế bên dưới treo một chiếc đèn lồng không?” Bạch Điệp quay đầu lại xác định.
Trương Mặc không nói, mím môi đứng dưới tàng cây. Bạch Điệp nhìn lông mày nhíu chặt của hắn, biết rằng có hỏi
hay không cũng như nhau nên dứt khoát phất áo rời đi.
Trương Mặc nhìn Bạch Điệp rời đi, sau đó yên lặng trở vào trong lại nhìn thấy Phiêu Tuyết vùi đầu trong chăn lặng lẽ khóc.
“Ta đã sai phòng bếp sắc một chén thuốc an thai, sẽ bưng lên ngay.”
Phiêu Tuyết gật đầu, vờ như không có chuyện gì tiếp tục nghỉ ngơi.
Một mình Bạch Điệp chạy tới hoàng cung, nhìn một nhóm thị vệ đi qua, dùng khinh công nhảy vào, có rất nhiều
cảnh vệ, may mà khinh công của nàng đã đạt đến trình độ quỷ thần kinh
sợ, nếu không một bước cũng khó đi.
Bạch Điệp giống như một cái bóng trắng
xuyên qua rừng, luôn luôn tránh những chỗ nhiều người, đến bên ngoài
Trúc Uyển mới phát hiện thủ vệ đứng tầng tầng lớp lớp bên ngoài, còn
Thủy Bích và mấy nữ quan kia thì không thấy đâu.
Nàng nhanh nhẹn chui vào Trúc Uyển như
quỷ, may mà trong nội viện không có thị vệ, tất cả đều y hệt như khi
Phiêu Tuyết bỏ đi, bên ngoài có nhiều người canh phòng như vậy mà bên
trong lại không chút thay đổi, không biết là cố ý hay chỉ là trùng hợp?
Nếu không có ai thì Bạch Điệp cũng
không mải nghiên cứu, chỉ thấy trên cây quế to lớn nở ra những bông hoa
màu vàng, còn tản ra một mùi thơm mê người, Bạch Điệp liếc nhìn một biển hoa quế, bên dưới treo những chiếc đèn lồng nhỏ màu trắng, nàng có thể
tưởng tượng ra cảnh mấy người vui vẻ ngồi trên cỏ ghim đèn lồng, chỉ
tiếc bây giờ khắp viện đã không còn ai, những người đó giờ đã không còn ở đây.
Trong sân vắng vẻ trống trải, chỉ có
một cây quế đang nở những bông hoa thật xinh đẹp, một mình lặng lẽ mỹ
lệ, người muốn thưởng thức cũng không cách nào thưởng thức nữa.
Bạch Điệp thở dài một hơi, không khỏi
cảm thán cảnh còn người mất, quay ra phía sau tìm một chiếc rổ trúc,
chuẩn bị hái mấy cành về cho Phiêu Tuyết. Mũi chân khẽ điểm nhẹ, vừa mới nhảy lên cành, một giọng nói nam tử có chút cứng rắn đã truyền tới: “Đi xuống, ngươi là ai?” Trong giọng nói ẩn chứa uy nghiêm đế vương, Bạch
Điệp quy lại nhìn, sau đó đã bị một chưởng của Đông Phương Tuấn Lạc đánh ngã xuống.
Bạch Điệp quay trên không vài vòng, chân đạp lên một đóa hoa, sau đó chậm rãi ổn định lại thân thể.
Nàng không ngờ Đông Phương Tuấn Lạc lại xuất hiện ở đây, vào giờ này.
Đông Phương Tuấn Lạc nhìn nữ tử trước
mặt, cảm thấy có chút quen thuộc, lại đang cầm rổ như muốn hái hoa, cẩn
thận nhớ lại mới chợt phát hiện ra: “Ngươi là thị vệ bên cạnh Phiêu
Tuyết?”
Lần đó ở sòng bạc Cát Tường hắn đã gặp Bạch Điệp.
Bạch Điệp biết trước mặt chính là Đông
Phương Tuấn Lạc, đang do dự không biết gọi là cô gia hay phải thực hiện
lễ nghi quân thần.
Đông Phương Tuấn Lạc nhìn cây hoa quế,
suy nghĩ như ẩn như hiện, biết Bạch Điệp là người của Phiêu Tuyết, đoán
rằng nàng vào cung nhất định là có chuyện, cũng không so đo với nàng vấn đề hình thức.
“Là Phiêu Tuyết bảo ngươi tới sao?” Hắn không nhìn Bạch Điệp mà nhìn về phía hoa quế hỏi.
Bạch Điệp chưa từng thấy nam tử nào dễ
nhìn như vậy, chỉ một cái nhăn mày, một cái giơ tay nhấc chân của Đông
Phương Tuấn Lạc đều tuyệt đại tao nhã.
“Là Trương Mặc công tử sai ta tới, nói
đi xem cây quế đã nở hoa hay chưa, nếu có thì hái vài cành về, ta nghĩ
đây cũng là chủ ý của bang chủ.” Bạch Điệp cảm giác mình nói chuyện với
Đông Phương Tuấn Lạc có chút câu nệ.
“Ừ…” Đông Phương Tuấn Lạc thản nhiên đáp lời, “Ta hái giúp ngươi.” Hắn nói.
Bạch Điệp khó tin nhìn Đông Phương Tuấn Lạc, không biết có nên tin hay không. Một nam tử cao cao tại thượng như vậy, một đôi tay được dùng để phê duyệt tấu chương, quyết định vận mệnh chúng sinh thiên hạ lại muốn dùng để giúp nàng hái hoa.
Không đợi Bạch Điệp kịp phản ứng, thân
hình cao lớn tuấn dật của Đông Phương Tuấn Lạc đã lướt đến trên cây quế, cẩn thận lựa chọn từng cành.
Bạch Điệp không thể làm gì khác hơn là
cố gắng không để nai con đi loạn trong đầu, cũng dùng khinh công nhảy
lên cành, tùy tiện hái mấy cành, giọng nói Đông Phương Tuấn Lạc lại vang lên: “Mấy cành đó không được tốt, ngươi hái mấy cành bên kia đi.”
Tay Bạch Điệp dừng lại trong không
trung, lúng túng đi về phía Đông Phương Tuấn Lạc nói. Quay đầu nhìn lại, Đông Phương Tuấn Lạc đang nhíu mày, tỉ mỉ chọn một cành nở đẹp nhất,
mỗi động tác đều rất nghiêm túc.
Bạch Điệp không thể không thừa nhận từ
lúc nàng chào đời đến nay, đây là nam tử đẹp nhất, ngũ quan tuyệt mĩ mê
hoặc lòng người nhất, bóng lưng dày rộng đập thẳng vào mắt nàng, nàng
đột nhiên hâm mộ Phiêu Tuyết.
Bộ dáng Đông Phương Tuấn Lạc hái hoa
nghiêm túc như vậy, giống như đối mặt với đại sự liên quan đến tính
mạng, từ trong mắt hắn nàng có thể nhìn thấy những quyến luyến thâm sâu
không nói được thành lời.
Đông Phương Tuấn Lạc chọn mấy cành hoa quế, cẩn thận đặt vào trong giỏ trúc, đưa cho Bạch Điệp: “A Ngữ nàng…” vẫn khỏe chứ?
“Vâng?”
“Thôi.” Đông Phương Tuấn Lạc cuối cùng
lại nén những lời đó lại. “Không có chuyện gì, ngươi hái hoa xong rồi
xuất cung đi.” Hắn sợ Phiêu Tuyết đợi lâu.
Bạch Điệp nhận lấy rổ, đầy một rổ là những cành hoa quế mới nở. Đây rõ ràng chính là tâm ý của hắn.