Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Chương 121: Chương 121: Dụng ý chân chính




Phiêu Tuyết hướng Tùy Nghị thở dài một hơi, sau đó đứng dậy vỗ vỗ cây cỏ trên người, híp mắt nhìn về phía trời chiều màu hoàng kim: “Bây giờ không còn sớm, ta cũng nên trở về” Tùy Nghị cũng khôi phục lạnh lùng lúc đầu, nhưng khi đối mặt với Phiêu Tuyết sắc mặt thoáng nhu hòa, có vẻ coi Phiêu Tuyết vài phần không giống người thường, hắn đứng dậy cầm kiếm khoanh tay trước ngực, nhìn Phiêu Tuyết.“Đi thôi, các nữ quan Trai Nguyệt cung đã sắp đem hoàng cung lật lên” Phiêu Tuyết gật đầu: “Ừ, ta đi đây” Tùy Nghị nhìn bóng dáng Phiêu Tuyết rời đi, khuyên nhủ: “Nếu nương nương không thể chấp nhận Hoàng Thượng tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, vậy nương nương nên sớm thỉnh chỉ chuyển ra khỏi Trai Nguyệt cung” Thân hình Phiêu Tuyết rời đi đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu lại, cười nói với hắn: “Cám ơn tổng quản thị vệ, ta sẽ làm vậy” Nàng có thể coi điều này là thiện ý khuyên bảo hay không? Cái này đại khái dụng ý của hắn khi nói với nàng lai lịch thật sự của Trai Nguyệt cung sao? Tuấn Lạc từng muốn nàng giúp hắn đoạt hoàng quyền, cho nên mặc kệ thế nào, dùng loại thủ đoạn gì, rốt cuộc đều không thể quy ẩn cuộc sống an nhàn, mà nay, hắn đã có được những thứ hắn muốn, bên người cũng không thiếu nữ nhân, nàng cũng nên thoái ẩn. Phiêu Tuyết không nghĩ tới, con đường từng mơ ước đến giờ mới có thể đi, cũng không nghĩ tới, trái tim mình lại sẽ đánh rơi trên con đường đi đến. Giọng nói ấm áp mềm mại đã sớm trôi đi ở trong gió, thật ra A Li, có cần không…… đã chấp nhận giúp ngươi, cho dù không gạt ta làm ta yêu ngươi, ta vẫn sẽ giúp ngươi. Đế vương, luôn luôn vài phần đề phòng như vậy, nhưng …… ngươi vì sao phải đề phòng ta đây? Thời điểm biết Tử quý phi gặp chuyện không may, một cái ôm dùng toàn bộ sức lực như vậy, chẳng lẽ đều là giả dối sao? Đã từng nghĩ hai trái tim chưa bao giờ gần sát như vậy, nhưng sự thật, luôn quá mức tàn nhẫn. Phiêu Tuyết theo đường xa quay về, quang cảnh dần dần trang nghiêm yên tĩnh, mái hiên lầu các màu hoàng kim, từng dãy tường cao đỏ chói, ngăn ra một khoảng cách rất xa giữa hai trái tim, nếu thời gian có thể quay lại một lần, chỉ ước đừng yêu Đế vương, chỉ ước có thể gả cho một gia đình bình thường. Chỉ ước nam tử thổi tiêu, nữ tử múa trúc, tìm một nơi an tĩnh chăm sóc lẫn nhau sống quãng đời còn lại, không có thế gian hỗn loạn, chỉ có một đôi bướm lương chúc âm dương im lặng đậu trên cành, như vậy, lại chẳng phải là một loại phúc phận? Phiêu Tuyết rốt cục trở về tới đường lớn, chỉ thấy trên hành lang xếp một hàng cấm quân, vừa thấy Phiêu Tuyết lập tức quỳ xuống: “Quý phi nương nương thiên tuế” Phiêu Tuyết gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, đoàn cấm quân đang hàng lễ đột nhiên vây quanh Phiêu Tuyết, từ giữa một công công đi ra,“Phụng Hoàng Thượng dụ lệnh, nô tài đưa nương nương hồi cung” Sao vậy? Là sợ nàng chạy thoát phải không? “Được” Phiêu Tuyết không quan tâm, theo hắn sắp xếp. “Nương nương cũng đừng mất hứng, nương nương giải sầu từ sáng tới nay, trời đã bắt đầu tối, Nguyệt Linh cô nương đã lật toàn bộ hoàng cung lên, chỉ sợ nương nương trong lòng nghĩ quẩn làm chuyện gì đó, nơi này trời đất bao la, nhưng có chuyện gì có thể giấu được Hoàng Thượng? Cũng khó trách Hoàng Thượng nổi giận muốn chúng ta đem nương nương hảo hảo đưa về cung, mong nương nương lượng thứ, thông cảm một chút cho nô tài” Phiêu Tuyết không quan tâm đến hắn, một mình về cung cũng là về, một đám về cung cũng là về, nàng không cần thiết phải nổi giận với một công công đến phụng chỉ. Chỉ là A Li, ngươi cần gì phải tuyệt tình như vậy? Phiêu Tuyết cất bước đi về phía trước, ánh sáng mặt trời lặn vàng óng chiếu vào làn váy Phiêu Tuyết, sau đó chính là bóng tối khôn cùng. Dọc theo đường đi có thể thấy bọn cung nữ cầm hộp quẹt đốt lên đèn đuốc trong cung đình, đường đêm sáng lên, một mình Phiêu Tuyết đi đằng trước, hai hàng cấm quân đi theo phía sau, vừa nhìn thì thấy uy phong lẫm liệt, thật ra sau lưng là ngàn vạn chua xót. Khi đi tới Trai Nguyệt cung, Thủy Bích cùng Nguyệt Linh, Nguyệt Nô, Nguyệt Phàm, Nguyệt Hiên mấy người đã sớm đứng đợi đằng trước, ngoại trừ mấy nữ quan hầu hạ thân cận bên người Phiêu Tuyết này, mấy nữ quan thái giám cấp bậc thấp hơn đã sớm quỳ trên mặt đất, đầu cúi tới đất. Công công đi theo phía sau Phiêu Tuyết tới Trai Nguyệt cung kia lập tức cúi chào Phiêu Tuyết: “Nếu nương nương đã an toàn hồi cung, nô tài trước hết quay lại báo tin cho Hoàng Thượng” Phiêu Tuyết không làm khó dễ hắn: “Ngươi đi đi” Công công được đồng ý lui ra, trước khi lui ra còn cố ý quay sang trước mặt mấy cung nhân của Trai Nguyệt cung, dùng giọng công công như vịt kêu mấy câu: “May là nương nương đã trở lại, nếu không một đám mạng nhỏ các ngươi chuẩn bị xong đời, về sau phải tận tâm hầu hạ nương nương, biết chưa?” Một đám người lập tức hô: “Xin nghe theo Trịnh công công dạy bảo” Phiêu Tuyết nghe xong nhất thời trong lòng sinh phản cảm, lời này hắn rõ ràng là nói với hạ nhân Trai Nguyệt, thật ra đang nói cho Phiêu Tuyết nghe, nhất định cũng là hắn suy ra từ ý tứ của Tuấn Lạc. Tuấn Lạc nhất định đang nổi giận trong Sùng Dương cung, nếu không Trịnh công công sao có thể ở đây nói bóng nói gió. Phiêu Tuyết chất vấn Trịnh công công: “Trịnh công công? Sắc trời đã tối muộn ngươi còn không mau đi?” Mọi người ít khi nhìn thấy Phiêu Tuyết có vẻ mặt kiêu ngạo của quý phi như thế, trong đầu có chút kinh ngạc. Trịnh công công khuôn mặt tươi cười hướng Phiêu Tuyết cáo lui,“Nô tài đi, nô tài đi……” Lúc này mới vội vàng rời đi. Trịnh công công đi rồi, một đám cấm quân cũng đi theo, sau đó để lại một tiểu đội bảo vệ Phiêu Tuyết, Trai Nguyệt cung tăng mạnh đề phòng, Phiêu Tuyết mệt mỏi, không có sức lực để tâm mấy thứ này. Thờ ơ nhìn lên, vào trong cung, tâm đã như tro tàn. Thủy Bích vọt lên, chân còn khập khiễng: “Tiểu thư, người đã đi đâu, lâu như vậy không trở về, chúng ta muốn giấu nhưng cũng không giấu được” Phiêu Tuyết xả ra một nụ cười, an ủi: “Sợ cái gì, không phải đã trở lại sao, chỉ là tùy tiện đi một chút” Nguyệt Hiên tiến lên nói: “Ai, hôm nay thấy nương nương cùng Hoàng Thượng cãi nhau, thật sự là sợ nương nương luẩn quẩn trong lòng” Sự quan tâm trong mắt Nguyệt Hiên đều không phải giả dối.“Nghe nói trong cung từng có mấy người vì thất sủng mà thắt cổ đó” Nguyệt Phàm vỗ đầu Nguyệt Hiên mắng: “Nói cái gì vậy, miệng không nắp đậy” Sau đó cười hì hì với Phiêu Tuyết: “Nương nương sẽ không vì loại chuyện này luẩn quẩn trong lòng, ta nói các ngươi còn không tin, chỉ là nương nương…… ta nghe nói hôm nay Hoàng Thượng đưa kim bài cho Liễu quý phi…… Điểm danh muốn nàng thị tẩm đó” Nguyệt Hiên lại bất ngờ vỗ đầu Nguyệt Phàm: “Còn nói ta miệng không nắp đậy, lần trước ngươi hắt nước ta thôi không so đo với ngươi nữa, Hoàng Thượng đưa kim bài cho Liễu quý phi ngươi cũng nói ra” Phiêu Tuyết đột nhiên phì cười, không có cách nào, cho dù không muốn cười cũng không được…… Cần gì phải làm cho những người thật tình với mình lo lắng? Phiêu Tuyết cười hỏi: “Sao vậy? Các ngươi không nói dối ta chuyện hắn còn có quý phi khác trong cũng nữa?” “Chúng ta……” Nguyệt Phàm Nguyệt Hiên lại đồng thời không biết nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.