Trương Mặc cũng bị Phiêu Tuyết làm cho
tràn đầy hy vọng, nhìn Phiêu Tuyết cười rồi nói: “Ta lập tức tới Mạc
phủ, nhất định sẽ tìm được tôn sư đang dạo chơi bên ngoài, ta và Sở công tử cùng đi tìm.” Nói là làm, bất kể trời đã tối hay chưa, Trương Mặc
nhanh chóng chạy ra ngoài.
Phiêu Tuyết cũng kích động đi lại trong phòng, còn Bạch Ngọc lúc này cũng mang theo một lang trung khác tới gặp Phiêu Tuyết, nàng không tin sự chẩn đoán của Sở Nguyệt Lương, không từ
bỏ ý định đưa người tới thử một lần nữa, tâm tình Phiêu Tuyết lúc này vô cùng tốt, chuyện gì cũng chịu phối hợp với bọn họ. Chỉ thấy lang trung
kia bắt mạch cho Phiêu Tuyết xong cũng kê một đơn thuốc an thai: “Mạch
của vị cô nương này quá yếu, may mà còn chút thời gian nên vẫn có thể
nhận thấy được, bây giờ lão phu kê một đơn thuốc, mỗi ngày uống trước
khi ăn cơm. Chỉ là thân thể cô nương nhà các ngươi không tốt lắm, phải
chú ý nhiều hơn một chút, nếu không khó giữ được hài tử kia.” Lang trung cẩn thận dặn dò rồi đưa đơn thuốc cho Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc nhận đơn thuốc, vui vẻ nói:
“Bang chủ! Thì ra người thật sự có tiểu bang chủ! Hừ, tên Sở Nguyệt
Lương khốn kiếp kia, lại dám lừa gạt chúng ta, chờ ta trói hắn lại rồi
không thể không đánh hắn một trận.”
Phiêu Tuyết cảm thấy đây thật sự là song hỷ lâm môn, cảm giác mộng đẹp thành sự thật: “Ta thật sự có hài tử của A Li…”
Phiêu Tuyết lúc này thật sự như bay lên mây, Bạch Điệp từ bên ngoài đi tới cũng không khỏi im lặng mỉm cười,
nàng thật sự cảm động vì tình cảm mà Đông Phương Tuấn Lạc dành cho Phiêu Tuyết, nàng biết hai người cách xa như vậy, có một đứa bé là chuyện làm cho người ta cảm động tới mức nào…
Phiêu Tuyết vui sướng rằng rốt cuộc bọn họ cũng có một điểm chung, là kết tinh tình yêu mà không ai cướp đi
được. Hài tử trong bụng là sự gắn bó của bọn họ. Cuộc đời của A Li đã
phải gánh vác quá nhiều thứ, Phiêu Tuyết chỉ muốn hắn hạnh phúc nhiều
hơn một chút.
Tất cả mọi người đều đang vui vẻ trong
lòng, Bạch Ngọc sau khi tiễn lang trung đi liền hưng phấn chạy vào bếp
sắc thuốc, vừa loay hoay vừa ngân nga hát. Ngay cả Bạch Điệp cũng theo
sát Phiêu tuyết một tấc không rời, chỉ sợ nàng không nhìn thấy đường sẽ
té ngã.
Phiêu tuyết vui mừng để mặc các nàng
sắp xếp, song hỷ lâm môn thật sự rất tốt, mắt có người chữa, hài tử cũng có, chưa khi nào nàng hạnh phúc như lúc này. Những mệt nhọc nàng chất
chứa đã lâu cuối cùng đã được giải tỏa, sự lo lắng tiêu tan nghênh đón
bầu trời vạn dặm không mây. Phiêu Tuyết vuốt cái bụng còn phẳng lì của
mình, không tự chủ được mà tưởng tượng cảnh tượng sau mấy tháng nữa, hài tử là nam hay nữ nhỉ? Đại khái là mùa hè sang năm hài tử mới ra đời,
không biết là giống A Li hay là giống mình? Nên giống A Li nhiều một
chút, bởi vì A Li khí thế lớn mạnh, giống A Li sẽ đẹp hơn là giống mình.
Bên này vui vẻ hào hứng, còn Trương Mặc ở bên kia…
Trương Mặc đưa Sở Nguyệt Lương tới Mặc
phủ, bởi vì không có đưa thiệp báo trước nên bây giờ chỉ có thể xông
vào. Trương Mặc phát hiện từ sau khi Phiêu Tuyết trở về Minh bang, vì
ánh mắt của nàng chuyện hoang đường gì hắn cũng dám làm. Ví dụ như bây
giờ, hắn để Sở Nguyệt Lương dùng thuốc đánh ngất người giữ cửa của Mặc
phủ rồi mở cửa đi vào.
Trương Mặc xuyên qua chính đường của
Mặc phủ, trực tiếp đi tới nơi chủ nhân đang ở. Hắn đang định gọi người
hỏi xem Mặc Ngọc kia ở đâu nhưng lại sợ hạ nhân làm trì hoãn thời gian
nên quyết định tự mình tìm.
Vừa mới tới khu phòng của chủ nhân hắn liền gặp ngay trò cười vẫn thường diễn ra ở Mặc phủ.
Cố Phi Sương bê một bát canh, dùng sức quấn lấy Mặc Duy Thận: “Duy Thận ca ca, ta giúp ngươi uống canh.”
“Đệ muội, xin cứ để mặc ta.” Giọng nói của Mặc Duy Thận cứng nhắc không có chút cảm tình.
“Duy Thận ca ca, chẳng lẽ ngươi nhẫn
tâm nhìn ta cứ sống thế này? Ngươi cứ thế từ bỏ ta sao?” Cố Phi Sương
càng ngày càng không biết xấu hổ.
“Phi Sương, ngươi đủ rồi đấy!” Mặc Duy Thận giận dữ quát.
“Chưa đủ, chưa đủ. Ngươi biết rõ Mặc
Ngọc là con ma ốm yếu, căn bản không thể làm chuyện vợ chồng, ta gả vào
Mặc phủ đã lâu như vậy mà không có con thừa tự, ngươi nói đêm đó sao có
thể là hắn? Duy Thận ca ca, rõ ràng chính là ngươi, vì sao ngươi không
chịu thừa nhận? Ta không ngại vì ngươi mà phóng đãng, vì sao ngươi luôn
cự tuyệt ta?”
“Phi Sương… Ta không yêu ngươi, đã lâu như vậy vì sao ngươi còn không hiểu?”
“Mặc kệ, Duy Thận ca ca, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!”
“Ngươi đã là đệ muội của ta còn muốn ta chịu trách nhiệm? Đủ rồi, ngươi đi ra ngoài đi.” Mặc Duy Thận chỉ ra
cửa, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng.
“Được, ta đi.”
“Bát canh đã bỏ thuốc này ngươi cũng
mang đi cho ta.” Mỗi ngày mỗi đêm đều diễn một loại tiết mục thế này,
tính nhẫn nại của hắn dần dần đã không còn nữa.
Phi Sương tức giận bê bát canh ra ngoài, tối nay lại kết thúc bằng thất bại. “Hừ.”
Phi Sương vừa đi ra ngoài được một nửa, Mặc Duy Thận lại lạnh giọng quát: “Hai vị công tử bên ngoài cũng xem
trò đủ rồi, việc xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài, xin hai vị hiện
thân.”
Phi Sương nghe thấy xấu hổ bước nhanh hơn, trước khi đi còn hừ lạnh mấy tiếng.
Trương Mặc từ góc khuất đi ra, ôm quyền nói: “Chào Mặc tướng quân, chúng ta là…”
Duy Thận nhìn Trương Mặc kinh ngạc nói: “Các ngươi là người từ đâu đến?”
“Tại hạ là Trương Mặc, phó bang chủ Minh bang, đến cầu xin một chuyện.”
Minh bang Duy Thận đã nghe qua, nhìn Trương Mặc từ trên xuống dưới, “Cầu xin chuyện gì?”
Sở Nguyệt Lương lạnh giọng xen vào:
“Tìm y! Ta tới tìm tiểu sư đệ.” Vị này diện mạo giống tiểu sư đệ như
đúc, trong lòng hắn đã có đáp án.
Mặc Duy Thận nhìn hai người, chờ bọn họ tiếp tục lên tiếng.
Trương Mặc và Sở Nguyệt Lương giải
thích một lúc, Duy thận không nghĩ rằng thân phận ẩn dấu phía sau của
Phiêu Tuyết lại là bang chủ Minh bang. Nghe thấy Phiêu Tuyết bảo bọn họ
tới tìm Duy Trúc, hắn cũng hiểu Phiêu Tuyết đã biết tất cả chuyện Duy
Trúc chưa chết và thay đổi thân phận.
Đồng thời Duy Thận cũng lo lắng cho đôi mắt của Phiêu Tuyết, hắn không khỏi vội vàng, “Mắt Phiêu Tuyết thế nào? Chẳng lẽ không ai khác chữa được sao? Nhưng Mặc Ngọc căn bản không ở
trong phủ, hắn đang tĩnh dưỡng ở Quang Lộc Tự!”
Thân thể Duy Trúc vốn không tốt, ở dạ
yến lại bị đánh lén từ phía sau, sau khi mê man một tuần hắn mới đành
phải đưa tới chỗ Trí Năng cao tăng, dù sao năm đó Duy Trúc đã được Trí
Năng cao tăng cứu sống.
Trương Mặc vừa nghe vậy đã biết không
còn cách nào khác, “Vậy chúng ta đi Quang Lộc Tự tìm!” Tóm lại tuyệt đối không thể bỏ cuộc.