Tiền sảnh đèn đuốc sáng trưng, Cố Hà
Đông đứng khoanh tay, trên chiếc ghế ca bằng nửa người có đặt một chậu
Trường Thanh màu xanh tươi tốt.
“Quý phi cùng Hoàng Thượng đều chưa tới, tìm khắp Như Tuyết các vẫn không có?” Cố Hà Đông hướng quản gia Cố phủ Cố Quán hỏi.
Cố Quán hơi hơi cúi người, hai tay gập
lại để trước bụng: “Vẫn không có, lão nô đoán chừng là tiểu thư mang
Hoàng Thượng đi dạo Cố phủ, bởi vậy lão nô không tiện quấy rầy”
Cố Hà Đông khẽ gật đầu: “Dù vậy……” Nói còn chưa xong, một đạo thanh âm liền cắt đứt lời của hắn.
Dưới ánh sáng mờ mờ, một thân áo bào
màu đen thêu chim bay lượn Mặc Duy Thận đứng ở đó, tóc đen nhánh như mực dùng một cây Bạch Ngọc châm cài lên cao cao, người cũng như tên nghiêm
cẩn tỉ mỉ. Hắn chắp tay bái chào: “Khấu kiến Cố bá phụ”
Cố Hà Đông mừng rỡ nghênh đón: “Duy
Thận ngươi tới vừa lúc, nha đầu Phiêu Tuyết chết tiệt kia không biết
cùng Hoàng Thượng đi đâu, lão phu không có cách nào rời khỏi tiền sảnh,
ngươi thay lão phu đi tìm xem” Mặc Duy Thận là Trấn tây tướng quân, hắn
đến thật vừa lúc.
Trong mắt lão hồ ly hiện lên một tia
tính toán, vừa đúng lúc Đông Phương Tuấn Lạc muốn tìm người hiền tài, mà hiền tài này chính là Mặc Duy Thận.
Mặc Duy Thận gật đầu, việc này không
phải là chuyện đùa hắn đương nhiên không từ chối, “Chất nhi liền đi
tìm”. Trong bụng cũng cảm thấy nghi hoặc, lấy tài trí Phiêu Tuyết, nàng
hẳn sẽ không hoang đường như thế mới đúng.
Tuy rằng nghi hoặc nhưng hắn vẫn rời khỏi tiền sảnh, một đường hướng phía tây bước đi, chuẩn bị mấy chỗ muốn tìm.
Nhưng vào lúc này, bên trong súc viên, tiếng gà gáy lợn kêu chó sủa liên tiếp, “Cô cô…… nga nga…… uông, uông……”
Nếu động vật cũng biết để ý chuyện…Hẳn là không chỉ bối rối như vậy mới đúng.
“Ái phi, gà nhà và gà hoang vì sao bộ
dạng không giống nhau?” Đông Phương Tuấn Lạc cười chỉ vào một con gà
trống lớn hỏi. (Tôi đi chết đây, bây giờ là lúc nào mà anh chị còn ở đâu bàn luận chuyện gà qué hả?)
Phiêu Tuyết bị hắn mạc danh kỳ diệu kéo đến súc viên, nơi này nàng chưa từng đến, lúc này trên trời có nhiều
điểm sao sáng thế nhưng lại có một loại tình thú kỳ lạ, nàng thế nhưng
lại cũng cùng hắn tranh luận: “Gà hoang đều là chim trĩ, cùng gà nhà
đương nhiên là bất đồng!”
Đông Phương Tuấn Lạc chớp mắt giật khóe miệng: “Ra là như thế? Vậy gà trống cùng gà mái đâu? Như thế nào nhận?”
Phiêu Tuyết lại nghĩ đến thân phận đáng thương của hắn, khi ăn gà cũng chỉ có thể nhìn thấy mộ con gà trụi
lông. Nhất thời lòng trắc ẩn nổi lên cũng ngây ngốc theo hắn trả lời:
“Mào gà nho nhỏ, cái lông đuôi không đẹp như vậy thì đó là gà mái”. Nàng chỉ gà trống đại hoa hắn vừa mới chỉ qua tiếp tục dạy hắn phân biệt:
“Con này, mào gà đỏ thẫm, lông trên cái đuôi cũng đẹp, đủ mọi màu sắc.
Kêu lên âm thanh to, đó là gà trống”. Trong mắt nàng tỏa ra một loại ánh sáng chân thật.
Hắn nhìn nàng trong mắt lưu quang tràn
đầy màu sắc, không khỏi nở nụ cười, nụ cười kia phá lệ trong sáng, không có nửa điểm giả dối, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, tiếp tục
hỏi: “Vậy một con gà trống cả đời có thể sinh bao nhiêu gà con?” (Ta
thích nhất Lạc ca lúc thâm thúy thế này á. Ha ha)
“Một gà trống…… bao nhiêu gà con?”
Phiêu Tuyết lúc đầu còn chưa kịp phản ứng lại, lúc sau liền nhất thời ở
trong lòng nhắm hướng Đông Phương Tuấn Lạc gào: “Ngươi được lắm…… dám
đẩy ta vào hố sâu?”
Hắn quá coi thường nàng, chỉ thấy Đông
Phương Tuấn Lạc không dấu ánh sáng sáng quắc trong mắt, lời nói của nàng lại xoay chuyển: “Vậy phải xem con gà trống này cả đời có thể mê đảo
bao nhiêu gà mái…… Nếu mê đảo ba ngàn con, vậy gà con có thể hơn……” (Ha
ha…. Ta chết cười với 2 anh chị này á)
“Ha ha……” Đông Phương Tuấn Lạc bị nàng
trêu cợt, buồn cười bật cười. Lúc sau lập tức đen mặt: “Ngươi cũng dám
đem trẫm so với gà trống?!”