Trong Trúc Uyển, Tuấn Lạc nhảy khỏi xe
liễn, gần như dùng khinh công chạy vội tới trước giường Phiêu Tuyết, chỉ thấy Phiêu Tuyết đang cầm miếng ngọc bội và chiếc khăn tay hôm nay Phi
Sương đánh rơi nhìn về phía ánh trăng.
“A Ngữ!” Tuấn Lạc gọi một tiếng sau đó bảo mọi người lui ra.
Thủy Bích nhìn thấy Tuấn Lạc trong lòng nhảy nhót không thôi, thấy Phiêu Tuyết có hy vọng trở về, sao còn có
thể làm người dư thừa? Lập tức kéo Nguyệt Niên, thuận tay kéo luôn Khánh Hỉ cùng nhau trốn mất.
Phiêu Tuyết quay đầu nhìn thấy Tuấn Lạc đứng phía sau, đôi mắt trong veo cong thành một đường cung, thật giống
như trăng lưỡi liềm sáng tỏ trên cao, “A Li, ngươi đã đến rồi? Không
phải hôm nay trong cung có yến hội sao?”
Lồng ngực Tuấn Lạc phập phồng lo sợ lại nhìn thấy Phiêu Tuyết nở nụ cười ngoài dự kiến, hắn xông lên ôm chặt
Phiêu Tuyết giống như sợ mất đi bảo vật đáng quý nhất, không nói gì. Lần đầu tiên trong đời hắn nghẹn ngào nói: “Nha đầu ngốc, sao còn cười
được?”
Phiêu Tuyết ôm lấy Tuấn Lạc: “A Li, nói lung tung gì vậy? Sao lại không cười được?” Vẻ mặt Phiêu Tuyết nghi
hoặc. “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tuấn Lạc lại càng ôm chặt, trong nháy
mắt đó không nói được thành lời, hắn bối rối nói: “Nhìn ta thật kĩ, có
thể nhìn thấy ta không?” Hắn cầm tay Phiêu Tuyết lên, vội vàng đặt lên
mặt, mũi, mắt, sống mũi cao thẳng, cuối cùng dừng trên môi của mình, nắm thật chặt không buông. “Trẫm không thể mất đi thứ gì nữa, ông trời ơi,
sao lại muốn cướp đi một lần nữa, vì sao chỉ cần là những gì trẫm trân
trọng nhất sẽ cướp đi toàn bộ?” Giọng nói hắn trầm thấp nghẹn ngào, đột
nhiên một giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống, nhiệt độ nóng bỏng chạm tới tay Phiêu Tuyết, nàng đột nhiên giật mình.
“A Li, A Li! Sao vây? Đây là thế nào?”
Phiêu Tuyết ôm thật chặt Tuấn Lạc giống như lúc trước, “Có phải Tử quý
phi lại xảy ra chuyện gì không?” Theo bản năng, nàng lập tức liên tưởng
đến lần trước, không ý thức được lần này là vì chính nàng.
“Cùng ta trở về Nguyệt Trai cung đi, ta không thể để nàng ở lại Trúc Uyển nữa, ta đã sai một lần, tuyệt đối
không sai lần thứ hai nữa.” Tuấn Lạc mạnh mẽ buông Phiêu Tuyết a, lập
tức muốn kéo nàng ra ngoài. “Trẫm muốn khôi phục danh hiệu Quý phi cho
ngươi, ngày mai lập tức sắc phong ngươi là Hoàng Hậu, chúng ta cùng nhau dạo chơi sông nước nam bắc, sẽ không bao giờ để ngươi một mình đối mặt
với đêm dài nữa.” Vì sao, vì sao luôn là lúc sắp mất đi mới biết quý
trọng?
Phiêu Tuyết thấy hắn quá kích động nên
vội vàng bỏ tay hắn ra, dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán hắn: “A
Li! Hôm nay ngươi làm sao vậy?” Đến đây, Phiêu Tuyết đã biết sự thất
thường của hắn có liên quan đến mình, chẳng nhẽ hôm nay chuyện mình ngất xỉu bên ngoài đã truyền đến chỗ hắn rồi? Nàng cười cười xoay một vòng
tại chỗ: “Ngươi nhìn ta không phải đang rất tốt sao? Còn nữa, ta ở Trúc
Uyển cũng rất tốt nha…” Nàng kéo Tuấn Lạc đến trước cửa sổ chỉ vào ngọn
đèn lồng dưới tàng cây quế rồi nói với Tuấn Lạc: “Nhìn thấy cây quế kia
không? Đèn lồng là bọn Nguyệt Linh treo đó, thật là đẹp. Đợi đến khi hoa quế nở ta còn có thể ở trong viện ngắm hoa, những thứ này Nguyệt Trai
cung đều không có!”
Phiêu Tuyết nắm thật chặt tay hắn,
trong mắt lóe lên một tia cười: “Cho nên, A Li, ngươi không cần lo lắng! Buông tay để làm những việc ngươi cần làm, ta ở trong Trúc Uyển, không
đi đâu cả.”
Tuấn Lạc thấy tình cảnh như vậy không
biết nói gì, tiểu nữ nhân trước mắt toàn tâm toàn ý nghĩ cho hắn, nàng
thật sự không phát hiện bệnh tình của mình. Cố Phiêu Tuyết, vì sao ngươi cả đời thông minh lại hồ đồ nhất thời như vậy?
Tuấn Lạc thấy nàng vui vẻ như vậy cũng có gắng cười: “Chỉ cần thích là tốt rồi, thích là tốt rồi…”
“Hôm nay sao lại lạ như vậy? Có phải
thái y nói gì với ngươi không?” Phiêu Tuyết giả bộ tùy ý hỏi hắn. Trong
lòng bối rối nghĩ chẳng nhẽ thái y thật sự mang những thứ sầu lo quá độ
kia nói với hắn? Sau đó làm hắn gấp đến mức ngay cả giang sơn cũng không cần, theo nàng đi khắp sông núi nam bắc?
Phiêu Tuyết cảm thấy ngọt ngào đến mức
cười khúc khích, chỉ vào vểt thương trên trán mình: “Nó cũng sắp khỏi
rồi, sắp đóng vảy. Sáng nay ngất xỉu đại khái là do chưa ăn sáng thôi, A Li, ta hứa sẽ chăm sóc mình thật tốt, không cần quá lo lắng có được
không?”
Tuấn Lạc nghe xong đau lòng muốn chết,
nhưng lại mạnh mẽ chịu đựng cơn đau tận xương tủy để im lặng vuốt tóc
Phiêu Tuyết: “Cũng biết ta lo lắng sao không chăm sóc mình cho tốt
trước?”
Đôi mắt Phiêu Tuyết lại sáng ngời hơn
một phần, nỗi đau trong lòng hắn lại nhiều hơn một phần, hắn không thể
nào quên được ánh mắt kia, tràn đầy tin tưởng, nghĩ tới đôi mắt từng
dùng để nhìn hắn sẽ có một ngày vô thần ảm đạm, ngay cả ý nghĩ đem đôi
mắt mình cho nàng cũng xuất hiện trong đầu hắn. Hắn không nói, không dám nói, không thể nói.
Nàng đã sầu lo quá độ, hiếm khi nào
nàng có thể vì hắn mà vui vẻ một chút, nếu để nàng biết mình sắp mù, nụ
cười kia lập tức sẽ biến mất.
Tuấn Lạc cực kỳ rối rắm, thẳng thắn để
nàng biết tất cả hay phải gạt nàng? Lo lắng của nàng để cho một mình hắn gánh đỡ hay chia sẻ cho cả hai người? Nàng còn được mấy ngày vui vẻ như vậy? Nhưng nếu không nói cho nàng, để cho nàng một mình gặp bóng tối
kia là cỡ nào tàn nhẫn.
Phiêu Tuyết bướng bỉnh như vậy, lông
mày Tuấn Lạc nhíu vào nhau thật chặt. Nàng sẽ rời hắn mà đi, hắn lại
không thể không có nàng.
Tuấn Lạc ích kỷ nghĩ, chỉ cần giờ khắc
này trong mắt nàng vẫn còn hắn, bất kể hao tổn bao nhiêu tiền bạc, bất
kể cướp đoạt tất cả bí kíp trong thiên hạ, chỉ cẩn chữa lành cho nàng,
hắn sẽ không hối tiếc!
Tuấn Lạc kéo tay Phiêu Tuyết ra khỏi
phòng. Phiêu Tuyết không biết A Li muốn dẫn nàng đi chỗ nào, ngẩng đầu
nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, xác định hắn không phải vì xúc động mà
làm ra chuyện gì khác người mới yên tâm đi theo hắn. Nàng hưởng thụ hắn
bối rối vì nàng rồi lại không đành lòng để hắn đau lòng vì nàng, quả
nhiên người đang yêu là loài hay mâu thuẫn nhất, ở trong lửa nóng của
tình yêu sẽ không thể khống chế được bất kì thứ gì.
Phiêu Tuyết cũng cầm tay hắn thật chặt, mười ngón tay của hai người đan xen: “A Li, ngươi muốn đưa ta đi đâu?”
Ánh trăng chiếu vào hai người, chiếu lên lông mi cong dài của Tuấn Lạc, hắt xuống một ít vệt bóng. “Đi theo ta.”
Chỉ ba chữ nhưng cũng làm Phiêu Tuyết yên lòng, nàng toét miệng cười, hạnh phúc đuổi theo bước chân của hắn.(Cả em nữa, em nguyện theo ca trọn đời, thỉnh thoảng vượt tường đi với mấy soái còn lại của em thôi)