Trên gương mặt Tuấn Lạc cũng hiện lên
một tia sắc thái tà mị, thân là đế vương lại bị giáp mặt chỉ trích đạo
đức kém, Phiêu Tuyết đang muốn chạy tới trước sân khấu kéo Trương Mặc
xuống dưới, đột nhiên mạnh mẽ quay đầu gọi Tuấn Lạc một tiếng: “A Li”
Khoé miệng Tuấn Lạc mỉm cười im lặng, cũng lên theo: “Phu nhân, cần vi phu làm gì?”
“Chúng ta đập cái sân này……”
“Nếu vi phu nhớ không lầm…… đây chính là sân của phu nhân”
Phiêu Tuyết nhìn nam nhân tuấn mỹ vô
song trước mắt này, nụ cười tà nịnh mị hoặc, lúc này như đang nói một sự thật khiến người ta không cách nào phản bác. Được rồi, nàng thừa nhận,
hí phường này quả thật cũng là một trong những sản nghiệp của Minh Bang.
Phiêu Tuyết kéo Tuấn Lạc tới trước sân
khấu, trong lúc đó một nam tử thân mặc áo xanh đầu đội châu quan, mặt
mày hết sức ý nhị, hắn đang y y nha nha hát Lan Hoa Chỉ, trong ánh mắt
lộ ra một hơi thở tài tử không tầm thường, làm người ta liếc mắt một cái lập tức cảm giác người này là ẩn sĩ có tài trị quốc hơn người.
Trương Mặc còn đang ở trên sân khấu ca
xướng, tư thế giống như trong [Hán Cung Thu] lượn lờ vòng quanh sân
khấu, khóe mắt xẹt qua Phiêu Tuyết bỗng nhiên nhíu lại, khóe miệng mỉm
cười, lại nhìn thấy Tuấn Lạc, tươi cười lập tức biến mất, tư thế nửa
ngồi, kéo ống tay áo thật dài, một trên đài một dưới đài đối diện lẫn
nhau.
Tuấn Lạc đứng trong góc tối nhất của hí phường, thân hình cao ráo vững trãi như thanh tùng, hắn mỉm cười, nhưng nụ cười kia lại toả ra một cảm giác lạnh lùng xa cách.
Trương Mặc đem tầm mắt thả lại trên
người Phiêu Tuyết, ánh mắt lập tức trở nên ôn hòa như ngọc. (Ồ!!! Tuyết
tỷ có số đào hoa nha)
Hắn xướng xong ca từ cuối cùng, một vở
kịch thịnh hành trong nhân gian, kết cục đau đớn của mỹ nhân bên cạnh đế vương, nét mặt Tuấn Lạc giấu trong bóng tối càng ngày càng không tốt.
Trương Mặc xuống đài, chạy nhanh về phía Phiêu Tuyết: “Điệp Ngữ……”
Khi Trương Mặc tới trước mặt Cố Phiêu
Tuyết, nhìn thấy vẻ mặt Cố Phiêu Tuyết ẩn ẩn tức giận, khoé miệng hắn vẽ lên một độ cong nhàn nhạt.
“Ta đã nói bao nhiêu lần, ngươi không được gọi ta là Điệp Ngữ”
“Khấu kiến bang chủ” Trương Mặc cung kính sửa miệng.
“Hỏa thương đã mất, ngươi còn có tâm
trạng ở đây hát hí khúc? Trương Mặc, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn” Phiêu Tuyết trợn mắt nhìn.
Trương Mặc không lập tức phản bác, hắn
hiểu được ý tứ trong mắt Phiêu Tuyết nhưng hắn lại là chí sĩ không chịu
làm trái phép tắc quân thần. Hắn liếc nhìn Tuấn Lạc một cái, hất tay áo
chậm rãi quỳ xuống trong bóng tối, nhưng cũng chỉ nhẹ gần như một cái
cúi đầu: “Thảo dân Trương Mặc bái kiến……”
Đôi mắt mị hoặc của Tuấn Lạc lại nhíu lại, nhanh chóng nâng hắn dậy.
Cố ý vui đùa ầm ĩ hỏi Phiêu Tuyết, cắt
đứt hành lễ của hắn: “Phu nhân, phu nhân, trên mặt hắn vẽ cái gì a? Vì
sao trên đầu hắn còn dán hoa?”
Phiêu Tuyết nhất thời bị bộ dáng ngờ ngệch của Tuấn Lạc làm sửng sốt, vẻ mặt phòng bị nhìn hắn.
Phiêu Tuyết nhìn thoáng qua Tuấn Lạc lại nhìn phía Trương Mặc đang cười nhạt, giữa hai người này rốt cuộc có chuyện gì?
Phiêu Tuyết đang muốn nói gì đó, tiểu
nhị thủ vệ bên ngoài bỗng nhiên lảo đảo chạy vào: “Bang chủ! Tô Thái Thú mang binh tới, còn có Vi Di – Vi đại nhân đi cùng”
Vi Di? Đây không phải con trai Trung
thư lệnh đã bị nàng dùng một khúc đàn doạ chết trong ngày đại hôn sao?
(Nhắc tới lại thấy buồn cười, cách giết người mới của Tuyết tỷ)
Tuấn Lạc lập tức liếc mắt một cái, lùi
về phía bóng tối, thần sắc Phiêu Tuyết cũng mất tự nhiên, Tuấn Lạc ôm
Phiêu Tuyết vào lòng, cúi người bên tai nói: “Ái phi…… phiền toái đến
rồi”
Phiêu Tuyết liếc hắn cười một cái,“Ha
ha a…… Chúng ta chạy đi” Dứt lời lập tức theo bản năng kéo tay Tuấn Lạc, hai người nhanh chân bỏ chạy.
Vi Di cùng Trương Nghi đều đã gặp qua
thánh nhan, ngày đại hôn đó Phiêu Tuyết một khúc đàn chết Vi Lạc Phu,
nếu Vi Di nhận ra Phiêu Tuyết nhất định sẽ là một thảm hoạ.
“Bên này!” Phiêu Tuyết dắt Tuấn Lạc bỏ chạy theo cửa sau của Y Lan hí phường.
Trương Mặc cũng khôi phục trạng thái
nghiêm cẩn thường ngày, thân phận thật sự của Phiêu Tuyết hắn đã biết,
thân phận của Tuấn Lạc khi hắn cúi đầu cũng đã bại lộ, chuyện quá khẩn
cấp, Trương Mặc cũng bất chấp vẻ mặt còn trang điểm, lập tức ngăn cản
Phiêu Tuyết và Tuấn Lạc: “Không được, đường sau không đi được!” Hắn trầm ngâm một tiếng: “Đi theo ta”
Chỉ thấy Trương Mặc nhanh chóng cởi hí
bào trên người, chạy tới hậu trường lấy hai bộ diễn phục ý bảo Phiêu
Tuyết cùng Tuấn Lạc thay vào, hắn cố ý đưa bộ đồ màu xanh cho Tuấn Lạc,
nói với Phiêu Tuyết: “Mặc cái này đi ra ngoài”
Phiêu Tuyết tiếp nhận hí bào, đôi mắt
trong veo như nước chớp hai cái, bỗng nhiên kiễng mũi chân vỗ vỗ đầu
Trương Mặc: “Như vậy mới ngoan” Bộ dáng như vỗ chó con.
Tuấn Lạc nhìn cảnh tượng trước mắt lần đầu tiên bật cười, tiếng cười thanh thúy lưu loát hòa tan trong không gian nhỏ hẹp.
Trương Mặc ngượng ngùng cúi đầu, ngoài miệng thúc giục: “Mau thay đi, nếu không chút nữa đi không được”
Quả thật không thể để Tô Nghi và Vi Di
phát hiện hai người bọn họ ở trong này, một người là cửu ngũ chí tôn giả trang ngây thơ, một người là Cố quý phi trong thâm cung như cá gặp
nước, vô luận là từ phương diện nào, hai người cũng không thể bại lộ.
Phiêu Tuyết nhanh chóng mặc hí phục
vào, Tuấn Lạc cũng chụp hí bào vào, Tuấn Lạc nhìn thoáng qua y phục trên người Phiêu Tuyết, ánh mắt có chút thâm trầm.
“Phu nhân, vì sao ta lại là y phục này?” Tuấn Lạc hỏi Phiêu Tuyết nhưng tầm mắt lại nhắm ngay Trương Mặc.
Đại bang chủ Minh Bang này trong thời khắc nguy cấp còn không quên chỉnh hắn một bài, quả thật là một nhân tài.
Có phải những người qua lại cùng Cố Phiêu Tuyết này, cũng đều là nhân tài hay không?
Tuấn Lạc lộ ra nụ cười tà mị, linh
quang chợt lóe lên, vì thế ánh mắt ngưng trọng lập tức thả lỏng: “Phu
nhân, chúng ta không nên ở lâu, để Trương công tử lưu lại giải quyết hậu hoạ thế nào?” (Lạc ca chơi hiểm thế, người ta chỉ là đưa quần áo lởm
cho anh, anh lại dồn người ta vào chỗ chết thế kia…. Há há)
Tầm mắt Trương Mặc đang gác ở chỗ khác thoáng chốc trở về trên người Cố Phiêu Tuyết và Tuấn Lạc, giật giật khóe miệng.
Phiêu Tuyết liếc hai nam nhân không
bình thường này một cái, hiện tại còn đang tám mặt thụ địch, hai người
này còn có tâm trí để tranh cãi. Nàng kéo kéo tay áo Tuấn Lạc: “A Li,
chúng ta nhanh chạy ra cửa sau đi” Cửa trước đã loạn rồi, người xem hí
đã ầm ầm chen chúc, trở lại đường hầm là không có khả năng.
Cách đó một khoảng, tiểu nhị có vẻ đã
không ngăn được người nữa, những người mới vừa rồi còn xem hương thưởng
vị giờ đã đồng loạt hướng về cửa sau, không biết ai còn kinh sợ hô to
một tiếng: “Cứu mạng a! Quan binh bắt người!!”
Dòng người bối rối, toàn bộ cửa sau
nhất thời trở nên chật chội, toàn những đầu người.“Đi, ra từ lối này”
Phiêu Tuyết lập tức hô lớn.
Tuấn Lạc cầm thật chặt tay Phiêu Tuyết, hai người lập tức trà trộn trong đám con hát.
Bên ngoài mấy cây đuốc đang cháy sáng,
bên trong ồn ào, Phiêu Tuyết chỉ nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
“Người đâu, bao vây cho bản quan, bọn này muốn làm phản, bổn đại nhân
thà rằng giết nhầm một người còn hơn tha cho một kẻ!”