Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Chương 182: Chương 182: Không cho đi nữa




Theo lý mà nói tiết nguyệt viên những năm trước đều là Đông Phương Tuấn Lạc ra một bài thơ, chúng thần giải câu đố cướp đèn, năm nay vẫn là như vậy. Đông Phương Tuấn Lạc đợi một lúc mới có một bàn tay trắng nõn đưa đèn màu cho hắn, còn ngoài ý muốn đưa ra một đĩa bánh nguyệt viên còn lởn vởn hơi nóng. Đông Phương Tuấn Lạc nhướng mày, rốt cuộc là kẻ nào lớn mật như thế? Hắn ngẩng đầu theo bản năng, chỉ thấy một gương mặt tươi cười khuất sau chiếc hoa đăng… Phiêu Tuyết cười đến mức hai mắt cũng híp lại thành một đường cong, tóc dài mềm mại rủ xuống dưới ánh trăng, phía trên cài một cây trâm càng lộ vẻ xinh đẹp đến đau lòng người, lại giống như trước kia, giống như chưa bao giờ rời đi… Cảm giác quen thuộc như vậy, giống như nàng vẫn luôn ở bên hắn. Nàng còn có thể cười hì hì nhìn hắn? Sau khi chưa chưa nói tiếng nào đã ly biệt lâu như vậy, câu đầu tiên nàng nói với hắn là: “A Li? Ăn bánh không?” Hoàn toàn không có một chút cảm giác tội lỗi vì đã bỏ lại hắn, thậm chí nụ cười lại càng thêm rực rỡ. Hai mắt Đông Phương Tuấn Lạc hoảng hốt, ánh đèn màu rực rỡ chiếu xuống, người kia rõ ràng như đang ở trước mắt rồi lại như tan rã mờ ảo trong gió. Chờ đợi nhiều ngày đêm như vậy, Phiêu Tuyết lại xuất hiện ở thời điểm hắn không ngờ tới nhất. Trong nháy mắt, Đông Phương Tuấn Lạc thấy sợ hãi, đầu óc trống rỗng. Chỉ có khuôn mặt kia vẫn cười khanh khách… Tất cả mọi người trong tiệc đều ngừng lại, lập tức yên tĩnh không một tiếng động, toàn bộ đều nhìn Đông Phương Tuấn Lạc. Một là vì Đông Phương Tuấn Lạc một lúc lâu không động, những người khác đương nhiên cũng không dám động. Hai là nữ tử bên cạnh Đông Phương Tuấn Lạc, Cố phi bị đánh vào lãnh cung lại xuất hiện ở đây. Một thân trang phục ngoài cung, quan trọng nhất là, còn tròn tròn. “Đây…” “Đây không phải Cố phi sao…” “Sao lại có bầu… chuyện này là thế nào?” Trong lòng mỗi người đều như đánh trống trận, từ khi chuyện Cố phi bị đánh vào lãnh cung truyền ra ngoài, Cố tể tướng cũng cáo ốm ở nhà không lên triều nữa. Mặc đại tướng quân đương triều cũng vì chuyện của Mặc Ngọc công tử mà không rảnh tham gia yến tiệc. Lúc này mọi người đều đang xem kịch vui, nhìn thân hình này hẳn đã nhiều tháng. Chẳng lẽ đệ nhất hoàng tử Đông Ly sắp ra đời? Sự nghi ngờ trong lòng mọi người rất lớn nhưng lại không có ai dám làm phiền hai người kia gặp mặt. Chỉ thấy hai người chìm đắm trong thế giới của họ, Đông Phương Tuấn Lạc nhìn chằm chằm gương mặt Phiêu Tuyết, nhìn nàng cười như hoa nở nhưng lại không chú ý đến bụng của nàng. Phiêu Tuyết hạ hoa đăng trên tay xuống ý bảo Tuấn Lạc nhận lấy. Hắn lại như bị thôi miên, ngoan ngoãn đưa tay ra nhận. Hắn nhíu lông mày, nhìn xem rốt cuộc nàng còn muốn làm gì… Ngay khi Đông Phương Tuấn Lạc đang nổi lên hờn dỗi, oán giận trong lòng, Phiêu Tuyết lại cầm lên một miếng bánh, trước mặt bao nhiêu người đút vào miệng Tuấn Lạc. Các thần tử, nữ quyến phía dưới hoảng sợ, đặc biệt là những triều thần thường nhiều hay ít bị Đông Phương Tuấn Lạc đe dọa khi ở trên triều, tròng mắt như muốn rớt ra. Không ngờ vị hoàng đế nổi tiếng hay ăn tươi nuốt sống này lại cưng chiều Cố phi đến mức độ như vậy, mọi người cũng không biết bọn họ đang diễn cái trò gì. Đông Phương Tuấn Lạc nhìn Phiêu Tuyết, nhìn gương mặt nhỏ nhắn muốn ăn đòn kia, được thôi, hắn không chống lại được sự dịu dàng của nàng, nếu đã đưa đến miệng hắn thì hắn cũng cố mà nếm thử thôi. Bánh tỏa ra hơi nóng trong miệng, hắn ăn xong, uống một ngụm trà, động tác vô cùng tao nhã. Phiêu Tuyết sao có thể không nhìn thấy tia tức giận trong mắt hắn? Chẳng lẽ hắn không nhớ nàng sao? Hay là nàng nói gì sai rồi? Chỉ thấy Phiêu Tuyết lúng túng cười “ha ha”… “Ta đã về…” Phiêu Tuyết vô tư nói, sau đó lùi dần về sau, vì sao nàng cảm thấy A Li có chút tức giận nhỉ? Chẳng lẽ vì câu nói đầu tiên không phải là nói nhớ hắn mà hỏi hắn có muốn ăn bánh không? Đông Phương Tuấn Lạc vẫn nhìn chằm chằm vẻ mặt rất nịnh nọt của nàng, nhìn nàng lặng lẽ lùi về sau… Cuối cùng, ánh mắt rơi trên bụng nàng, ánh mắt người nào đó bỗng nhiên tối sầm. “Trở lại đây.” Đông Phương Tuấn Lạc nhíu đôi mi thanh tú, nhìn Phiêu Tuyết. Phiêu Tuyết nhìn theo ánh mắt hắn, đưa tay lên che bụng, “Không đến.” “Trở lại đây.” Hắn nhắc lại. Đông Phương Tuấn Lạc cảm thấy có một cỗ khí nghẹn trong lòng, không thể tha thứ cho nàng… Hắn có thể cho phép nàng bỏ đi không nói một lời, cũng có thể cho phép nàng trở lại không báo trước, nhưng hắn không cách nào chấp nhận nàng đã mang hài tử của hắn mà không nói cho hắn! Hắn là cha của hài tử, nếu hôm nay nàng không trở lại, đứa bé kia cũng cứ tồn tại mà hắn không biết rồi, phải không? Nhưng, nhưng… nhưng bụng lớn như vậy, nàng dấu diếm có lẽ rất cực khổ. Phiêu Tuyết nhìn hắn, gương mặt dễ nhìn có chút méo mó. “A Ngữ! Trở lại giải thích cho ta!” Đông Phương Tuấn Lạc bỗng nhiên đứng dậy. Phiêu Tuyết nhìn bộ dạng xù lông lên của hắn, cười càng vui vẻ. Thì ra A Li đang giận dỗi nàng nha, còn vô cùng để ý đứa bé kia. “A Li, con của chúng ta… Đây chính là giải thích.” Nàng đặt cái đĩa xuống, lộ ra cái bụng cồng kềnh. Lần đầu tiên trong tối nay, Đông Phương Tuấn Lạc lộ ra gương mặt tươi cười: “Đêm nay, khắp nơi vui mừng!” Hắn vung trường bào đi đến, hắn sắp làm cha, hậu cung nhiều nữ nhân như vậy nhưng đều không phải thê tử của hắn, hài tử sinh ra đương nhiên cũng không phải hài tử của hắn. Chỉ có Phiêu Tuyết! Chỉ có nàng mới là thê tử của hắn, chỉ có con của nàng mới là cốt nhục chân chính của hắn, mà không phải người thừa kế ngôi vị hoàng đế máu lạnh vô tình! “Ta đã trở về… Thật nhớ ngươi.” Đôi mắt to trong như nước của Phiêu Tuyết cười cười, nàng biết A Li hiểu. Giữa bọn họ không cần đến lời nói, trêu chọc hắn đã đủ rồi, còn chơi nữa sẽ thành quá đáng… Trong lòng Đông Phương Tuấn Lạc đã vui sướng đến mức không kìm nén được, hắn cũng không có cách dấu được vui giận, kích động trong lòng phun trào ra toàn bộ, bước nhanh đến ôm Phiêu Tuyết thật chặt vào lòng: “A Ngữ…” “Đã trở lại, trở lại là tốt rồi, ta sẽ không cho nàng chạy đi đâu nữa…” Khánh Hỉ ú ớ muốn nói chuyện, Bạch Điệp thấy mọi chuyện đã xong nên âm thầm dùng lực giải á huyệt của Khánh Hỉ, hắn lập tức hô lên: “Hoàng thượng!” Thấy có thể nói chuyện, hắn nhìn các đại thần vẫn chằm chằm xem trò bên dưới, hắn lập tức hô lớn: “Chúc mừng Hoàng thượng! Chúc mừng Hoàng thượng!” Những đại thần khác cũng phản ứng lại: “Chúc mừng Hoàng thượng! Chúc mừng Hoàng thượng!” Thanh âm như sấm vang lên, có đại thần đã dụ dỗ: “Cố phi mang bầu, đây là hoàng hậu có số mệnh trăm điểu hướng phượng đã định a… Xin Hoàng thượng thuận theo thiên mệnh, phong Cố phi là Hoàng hậu!” Chúng thần lại đồng loạt quỳ xuống, “Xin Hoàng thượng phong Hậu! Xin Hoàng thượng phong Hậu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.