Nguyệt Hiên ở phía sau điên cuồng đuổi theo Nguyệt Phàm: “Trở lại, ngươi mau trở lại”
Nguyệt Phàm nói cái gì cũng không nghe, hất tay bỏ chạy, Nguyệt Hiên đuổi theo đến thở không ra hơi. “Nguyệt
Phàm, đừng kiếm thêm chuyện cho nương nương, mau trở lại!”
Phiêu Tuyết ngồi trên cửa sổ, hai chân
nhẹ nhàng đong đưa, đột nhiên thoáng thấy hai bóng người một trước một
sau chạy ra khỏi Trai Nguyệt cung, Nguyệt Linh dùng sức gõ cửa phòng
Phiêu Tuyết, ngữ khí kích động: “Nương nương!! Không xong rồi, đã xảy ra chuyện! Nương nương, ngài mau ra đây!!”
Phiêu Tuyết lập tức lau nước mắt, từ
trên cửa sổ xoay người nhảy xuống, chân vừa chạm tới đất liền trẹo một
cái, cảm giác đau nhói từ mắt cá chân truyền đến, Nguyệt Linh rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì, sao lại kích động như vậy?
Phiêu Tuyết vội vàng lê bước mở cửa cho Nguyệt Linh, cửa vừa mở ra Nguyệt Linh đã quỳ xuống, nắm chặt tay Phiêu Tuyết như bắt được cây cỏ cứu mạng: “Nương nương, ngài nhất định phải
cứu Nguyệt Phàm”
“Làm sao vậy?” Phiêu Tuyết xúc động hỏi.
“Nguyệt Phàm nàng chạy ra ngoài, nói là Liễu phi muốn thị tẩm, cũng phải bước qua xác nàng trước đã, tuyệt đối
không để bất kỳ kẻ nào khi dễ nương nương, lúc này Nguyệt Hiên đã đuổi
theo, nhưng mà …… nhưng mà……” Nguyệt Quế bật khóc.
Trong đầu Phiêu Tuyết nổ oanh một
tiếng, Nguyệt Phàm nha đầu ngốc kia rốt cuộc muốn làm cái gì? Trứng chọi đá, Khanh Bật Liễu ngay cả mình còn không cho nổi sắc mặt hòa nhã,
Nguyệt Phàm nhảy vào họng nàng chẳng phải muốn gặp họa? Quá kích động,
thật sự là quá kích động.
“Nguyệt Phàm đi về phía nào?” Phiêu Tuyết cảm giác hô hấp của mình cũng dồn dập, tim cũng vọt đến cổ họng rồi.
Nguyệt Linh run run chỉ Sùng Dương cung: “Đi về bên kia”
Phiêu Tuyết lúc này mới giật mình, hai
bóng người nhìn thấy vừa rồi chính là Nguyệt Hiên và Nguyệt Phàm, Phiêu
Tuyết cái gì cũng mặc kệ, mặc y phục đơn bạc bỏ chạy ra ngoài, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đầu tiên phải chặn người lại đã rồi nói sau.
Phiêu Tuyết cố nén cơn đau trên chân,
vén váy cắn răng đuổi theo hướng vừa mới thấy, không thể, không thể lại
để một người vô tội nữa mất mạng, tuyệt đối không thể để Nguyệt Phàm làm chuyện điên rồ, một mình nàng đau là được rồi, sao phải để mọi người
cùng đau theo, Phiêu Tuyết nghĩ đến Nguyệt Phàm sẽ chết mà bắt đầu sợ
hãi. Chỉ trách vì sao vừa rồi nhảy xuống cửa sổ không cần thận, làm chân đau, nếu không đã có thể đuổi theo nhanh hơn một chút.
Đằng trước, Nguyệt Hiên đuổi theo
Nguyệt Phàm, chỉ hận Nguyệt Phàm này chân sao lại nhanh như vậy, Nguyệt
Phàm chạy trước, nhìn thấy Sùng Dương cung đèn đuốc sáng trưng, xa xa
nhìn thấy một dãy thị vệ đứng đằng trước, nàng mới dừng cước bộ, nhìn
trái phải xung quanh, dứt khoát núp sau một cái cây cao lớn.
Liễu quý phi lúc này nhất định còn chưa được đưa đến Sùng Dương cung thị tẩm, nếu không thủ vệ sẽ không lơi
lỏng như vậy, quý phi cùng Hoàng Thượng ở chung một chỗ, đề phòng hẳn
phải càng thâm nghiêm mới đúng.
Nguyệt Hiên chạy tới nơi Nguyệt Phàm
vừa tới, nghĩ rằng vì sao lại không thấy bóng dáng người đâu, hai tay
nắm chặt thắt lưng khom người, há mồm thở hổn hển, không dám lớn tiếng
kêu, đành phải nhỏ giọng gọi Nguyệt Phàm: “Nguyệt Phàm, ngươi mau ra
đây, đừng gây thêm chuyện cho nương nương”
Nguyệt Phàm sợ Nguyệt Hiên ngăn cản nàng, dứt khoát trốn tránh, không đáp lời Nguyệt Hiên.
Nguyệt Hiên tiếp tục gọi: “Nguyệt Phàm, ngươi nhất định là đang trốn ở chỗ nào rồi, ngươi mau ra đây, ta không
ngăn cản ngươi gây sự với Liễu quý phi, chúng ta đi ra có việc gì thì
thương lượng, ngươi đừng xúc động”
Nguyệt Phàm hạ quyết tâm không để ý tới nàng, thân mình lại núp vào bên trong, đụng đến một đống đá lớn đá nhỏ
bên cạnh, nghĩ rằng lát nữa sẽ dùng cái này ném Liễu quý phi, ném chết
luôn, không ném chết thì cũng phải mệt chết.
Nguyệt Hiên bên ngoài thật sự nóng
ruột, vừa vặn lúc này một tiếng canh vang lên, phi tần thị tẩm sắp đến,
toàn thân như lâm đại địch. Nguyệt Phàm ẩn nấp nhìn Nguyệt Hiên xoay
quanh, động lòng trắc ẩn, lặng lẽ lên tiếng: “Nguyệt Hiên, ta ở trong
này”
Nguyệt Hiên vừa nghe thấy giọng nói
Nguyệt Phàm trong lòng lập tức thở phào một hơi, vội vàng theo thanh âm
tìm đến, chỉ thấy Nguyệt Phàm ngồi xổm đằng sau một cây to, che rất kín
đáo, khó trách tìm thế nào cũng không thấy nàng.
Nguyệt Hiên vội vàng kéo tay Nguyệt Phàm: “Nguyệt Phàm nghe ta nói, ngươi cũng đừng xúc động”
Nguyệt Phàm trực tiếp hất tay Nguyệt
Hiên: “Chuyện gì cũng là ta chịu trách nhiệm, ta không sợ, ta chính là
không quen nhìn nữ nhân này, một đám chỉ biết khi dễ người, dù sao ta
không cha không nương, ngươi đi mau, kẻo liên lụy đến ngươi”
Nguyệt Hiên thấy Nguyệt Phàm suy nghĩ
cho nàng như vậy, nghẹn giọng khóc,“Ta không có can đảm, chỉ có thể tức
giận không dám xuất đầu, được, bây giờ ta không ngăn cản ngươi, ngươi
muốn làm gì thì làm đi, cùng lắm thì hai ta cùng nhau trốn”
Nguyệt Phàm vừa nghe vậy, cao hứng ôm
mặt Nguyệt Hiên, cấu cấu véo véo: “Bình thường thấy ngươi hay tranh cãi
với ta, lúc này lại rất đồng lòng nha”
Cách đó không xa, Phiêu Tuyết chạy một
lúc chân lại bắt đầu không chịu được, đau đến nhe răng trợn mắt, gắng
gượng tiếp tục chạy nhưng hai người kia ngay cả bóng dáng cũng không
thấy, lúc này lại càng lo lắng. Gió đêm thổi bay mái tóc dài, Phiêu
Tuyết dứt khoát dừng lại lấy mảnh lụa tùy tiện buộc lên, rồi lại tiếp
tục khập khiễng chạy về phía trước. Phiêu Tuyết lúc này muốn bao nhiêu
chật vật có bấy nhiêu chật vật, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu
đáng thương, đôi mắt nếu nhìn kỹ, còn có vệt nước mắt.
Nguyệt Quế ở trong Trai Nguyệt cung bị dọa đến mức kêu trời kêu đất.
~oOo~
Cùng lúc đó, Khanh Bật Liễu một thân
váy áo xanh nhạt, vẻ mặt lãnh ngạo bước lên xe, Trịnh công công ở một
bên cười nịnh nọt: “Quý phi nương nương đang hưởng long sủng, Khanh đại
nhân Liễu đại nhân lại có địa vị cao trong triều, ngày sau mong nương
nương quan tâm”
Khanh Bật Liễu từ trước đến nay không
ăn cơm thiên hạ, khinh thường nhất chính là nô tài cúi đầu khom lưng cầu sủng, chỉ thấy nàng hừ một tiếng, bước nhanh lên xe liễn.
Trịnh công công hô to một tiếng: “Nhanh lên một chút, đừng để Hoàng Thượng chờ lâu”
Lúc này Phiêu Tuyết đã đến được nơi
Nguyệt Hiên Nguyệt Phàm dừng lại, giày dưới chân cũng bị dính một lớp
bụi, căn bản không giống một quý phi, ngay cả tài tử bình thường cũng ăn mặc chỉnh tề hơn Phiêu Tuyết rất nhiều, Phiêu Tuyết lê chân đến được
nơi này, quả thật là chạy hết nổi rồi, bất an trong lòng càng sâu,
Nguyệt Hiên đuổi theo Nguyệt Phàm đã đuổi tới chỗ nào rồi? Phía trước
chính là Sùng Dương cung, Nguyệt Phàm thật sự lớn gan như vậy, chạy vào
bên trong tìm Khanh Bật Liễu tính sổ sao?
Phiêu Tuyết bị việc này ép buộc tới mức nội tâm lo lắng, quay một vòng lại một vòng, trong đôi mắt to trong veo như nước lóe lên ánh nước, không ngừng nhìn xung quanh: “Nguyệt Phàm,
Nguyệt Hiên!”
Nguyệt Phàm bịt chặt miệng Nguyệt Hiên, không để cho Nguyệt Hiên gọi Phiêu Tuyết, nhìn dáng vẻ Phiêu Tuyết đáng thương như vậy, trong đầu càng kiên định muốn dùng đá ném Khanh Bật
Liễu.
Dám khi dễ nương nương, để cho ngươi cũng nếm thử hương vị bị người khác khi dễ.