Còn nhớ rõ cảnh tượng bối rối kia, hắn
thậm chí không còn sức lực nâng tay lau vết mau còn lưu lại trên môi,
hắn chỉ biết chính mình sẽ không chống đỡ được, sẽ nặng nề ngủ hơn nữa
rốt cuộc sẽ không tỉnh lại nữa.
Phiêu Tuyết khóc đến mức ánh mắt giống
như hạnh nhân, cầm thật chặt tay hắn, khóc không thành tiếng: “Duy Trúc
ca ca…… sẽ không, sẽ không, ngươi sẽ không chết”
Lúc ấy nàng bất quá mới mười bốn tuổi, lại phải chịu nỗi đau vĩnh viễn chia cách.
Nàng khóc đến thở không ra hơi chỉ biết nắm chặt tay hắn hơn vĩnh viễn không buông ra, “Duy Trúc ca ca, ngươi
nói a, sinh tử khế khoát (sinh tử khắc ghi), chấp tử tay cùng tử giai
lão (nắm chặt tay, cùng nhau sống đến già)! Những điều này đều là ngươi
nói với Phiêu nhi a…… Tại sao có thể, tại sao có thể nói không giữ lời
đâu……”
Khi đó tầm mắt hắn bắt đầu tan rã, mở
miệng muốn nói nàng đừng quá mức thương tâm, muốn đồng ý kiếp sau lại
mang nàng cùng nhau xem hoa lê chế lê trà, chính là hai mắt hao hết khí
lực cái gì cũng nói không được……
Hơi thở yếu dần…… yếu dần……
Khóe mắt hắn chảy xuống một giọt lệ, cuối cùng vẫn chưa nói gì khép lại hai mắt – tay rơi xuống, không lưu lại nửa lời.
Tay nàng cũng vô lực rơi xuống, hôn mê bất tỉnh.
~oOo~
Nghĩ lại những chuyện cũ này, ở trong đầu đảo quanh, rõ ràng mồn một trước mắt.
Mặc Duy Trúc chấn thân mình, cánh tay
vô lực buông lỏng cứng đờ, cuối cùng nắm chặt. Hắn xoay người hướng về
phía Phiêu Tuyết, nở nụ cười, học bộ dáng Mặc Duy Thận: “Nguyên lai
Phiêu Tuyết ngươi cũng ở nơi này……”
Phiêu Tuyết nhìn nam tử trước mắt, nụ
cười hơi hào phóng kia, nàng ngẩn ra, cuối cùng đôi mắt hoảng hốt:
“Nguyên lai…… là Duy Thận ca ca” Mặc Duy Trúc sẽ gọi nàng Phiêu nhi, Mặc Duy Thận sẽ không.
Mặc Duy Trúc cố nén quặn đau trong
lòng, mạnh mẽ chống nụ cười: “Trong lúc rảnh rỗi, cho nên lại đây nhìn
một chút, không nghĩ tới có thể gặp ngươi…… Có nhớ Duy Thận ca ca hay
không?”
Phiêu Tuyết thần sắc mất tự nhiên như trước, ngập ngừng nửa ngày mới phục hồi bộ dạng nói tiếp: “Có nhớ……”
Mặc Duy Trúc thấy sắc mặt nàng không
tốt, trong lòng càng thêm khó chịu, nhưng lại sợ bại lộ, cũng không muốn nhiều lời, lập tức đưa lưng về nhau Phiêu Tuyết trầm ngâm một lát: “Sắc trời không còn sớm, cần phải trở về……”
Phiêu Tuyết trong lòng rơi vào khoảng
không, lắc lắc đầu: “Không …… Duy Thận ca ca ngươi đi trước đi, ta ở chỗ này thêm chút nữa” Dạ tiệc còn sớm, chỉ sợ lần sau sẽ không có cơ hội
lại đến Lê mộng viên này.
“Ta đây, đi trước……”
Phiêu Tuyết gật gật đầu.
Duy Trúc lập tức bước nhanh ra cửa.
Phiêu Tuyết nhìn chằm chằm vào bóng
lưng rời đi kia, trí nhớ như chồng lên nhau: “Duy Thận ca ca…… Mặc
trường sam màu trắng, thật dễ nhìn……”
Thân ảnh kia chấn động.
Khóe môi nàng lộ ra một chút vẻ cười réo rắt thảm thiết: “Rất giống Duy Trúc ca ca đâu……”
Tâm Duy Trúc lại một lần quặn đau, rốt cục lảo đảo chạy đi.
Phiêu Tuyết thấy hắn rời đi, lộ ra nụ
cười mỏi mệt, nàng tiến cung, Duy Thận ca ca trời sanh tính cẩn thận
cũng bắt đầu tránh nàng.
Đêm càng ngày càng đen, một rừng lê cổ
thụ, một cây lại một cây đứng làm bạn với nhau ở đó, liếc mắt một cái
nhìn lại một mảnh bát ngát, Phiêu Tuyết biết chính xác đường ra khỏi
cửa, bởi vì quá mức quen thuộc, cho nên biết. Có phải cũng như con
người, không cần nhìn thấu, cũng sẽ nhìn ra đâu là kết thúc?
Gió đêm xuy phất, làn váy màu hồng cánh sen của Phiêu Tuyết di động, chuỗi ngọc lay động, huyễn hoặc như Lê hoa tiên tử.
Nhướng đuôi lông mày, Phiêu Tuyết vươn
nửa cánh tay trắng nõn, năm ngón tay bấm vào một cái kẹp tóc hoa sen,
dứt khoát nhổ trâm cài trên đầu xuống, cả người quên đi trần thế, đắm
chìm trong điệu vũ ……