“Nương” Tuấn Lạc nắm thật chặt tay Tô Tử Hoàn, sau đó chuyển nàng về phía Phiêu Tuyết. “Là đại tiểu thư Cố gia, Cố Phiêu Tuyết…”
“Cái gì? Chính là nữ tử A Li thích?” Vẻ mặt Tô Tử Hoàn có phải phần mềm mại hơn, nàng buông tay Tuấn Lạc ra quơ giữa không trong như muốn tìm đến bên Phiêu Tuyết. “Để cho nương xem
một chút.”
Nước mắt Phiêu Tuyết vừa mới lau đi lại nhẹ nhàng tràn ra khóe mắt, nàng đi tới cầm đôi tay trắng nõn mịn màng
kia, chỉ là nhìn tới hai chân thật là một trời một vực… “Nương”… Phiêu
Tuyết kiềm nén hoang mang trong lòng, theo Tuấn Lạc gọi nàng là nương.
Khi không còn nghe thấy tiếng cười quỷ dị kia nữa, khi đã tận mắt nhìn
thấy sự thật, Phiêu Tuyết chỉ nhìn thấy một bà mẹ hiền lành, một mẹ
chồng hòa nhã.
Tô Tử Hoàn kéo cánh tay Phiêu Tuyết, lộ ra nụ cười điểm tĩnh. Phiêu Tuyết nhìn bà, cảm thấy dung mạo trẻ trung
xinh đẹp của Lũng Thái Hậu cũng chưa được tính là gì, Tô Tử Hoàn vì lâu
năm không gặp ánh nắng mặt trời mà làn da đặc biệt trắng nõn tựa như
thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, nhưng trên mặt lại mang hơi thở của một nữ nhân trưởng thành. Phiêu Tuyết cuối cùng cũng biết tướng mạo Tuấn
Lạc thừa kế của ai, khó trách hắn có tư chất mị hoặc chúng sinh như vậy… A Li tà ác… Tất cả bất an của Phiêu Tuyết đã theo nụ cười củaTô Tử Hoàn mà tan biến, nàng cũng nở nụ cười theo.
Tô Tử Hoàn quay đầu lại phía Tuấn Lạc
nói: “Li Nhi, ngươi cuối cùng cũng mang con dâu tới gặp nương, các ngươi đã có hài tử chưa?” Đôi mắt nàng tuy không còn nhìn thấy nhưng từ vẻ
mặt vẫn có thể nhìn thấy đáp án mà nàng mong đợi.
Phiếu Tuyết nhìn Tuấn Lạc một cái, nàng muốn biết Tuấn Lạc trả lời như thế nào. Tuấn Lạc nhìn Tô Tử Hoàn, không đành lòng làm nàng thất vọng nên quyết định lừa gạt nàng: “Phiêu Tuyết
đã có thai hai tháng, nương… đừng lo lắng, Đông Li Quốc ta sẽ sớm có
Thái Tử, mưu kế Lũng Niệm Từ sẽ không thực hiện được.”
Phiêu Tuyết sửng sốt, trong lòng như có lọ gia vị bị đổ, cay đắng như vậy. Tô Tử Hoàn là nữ nhân mệnh khổ, cho
dù mù cũng lo lắng Lũng gia ngóc đầu trở lại, A Li cũng là một người số
khổ, cả đời gánh vác quá nhiều.
Tô Tử Hoàn run rẩy đặt tay lên bụng
Phiêu Tuyết, Phiêu Tuyết cũng không nhúc nhích, để nàng yên lặng đặt tay lên bụng mình. Vẻ mặt Tô Tử Hoàn bắt đầu trở nên kì quái, đột nhiên lại bắt đầu nụ cười thê lương: “Ha ha ha… Ha ha ha…”
Nghe tiếng cười kia ở khoảng cách gần
như vậy làm Phiêu Tuyết giật mình hoảng sợ, từ nhỏ đến giờ nàng đã tiếp
xúc với nhiều loại người. Từ khi theo Minh Bang buôn bán, cũng từng đến
xóm nghèo cạnh Miếu Thành Hoàng phát lương thực, nhưng chưa từng tiếp
xúc người thần trí thất thường, người này lại là mẹ chồng nàng, mẹ của A Li…
Tô Tử Hoàn đột nhiên ầm ĩ hỏi Phiêu Tuyết: “Đứa nhỏ, ngươi sợ ta sao?”
Trong lòng Phiêu Tuyết có chút ngập ngừng nhưng vẫn lắc đầu đáp: “Không sợ.”
“Tại sao không sợ ta?” Thấn trí Tô Tử
Hoàn thỉnh thoảng bình thường, thỉnh thoảng điên cuồng, hai mắt nàng vô
thần nhìn Phiêu Tuyết hỏi.
Lúc này Phiêu Tuyết thật sự không sợ,
dù bà có điên cũng sẽ không tổn thương A Li, so với Lũng Niệm Từ không
điên cũng tốt hơn nhiều lần. “Bởi vì người là mẹ A Li.”
Đáp án này mặc dù ngắn gọn nhưng không có nửa điểm giấu diếm, chân thật đến chua xót lòng người.
Tô Tử Hoàn gật đầu: “Đứa nhỏ nói thật
mới là đứa nhỏ tốt.” Rốt cuộc nàng cũng có chút hài lòng với Phiêu
Tuyết, bà nói với Tuấn Lạc: “Li Nhi, ngươi bảo mọi người ra ngoài trước, để nương nói chuyện cùng Phiêu Tuyết, nói chuyện giữa mẹ chồng và nàng
dâu…”
Tuấn Lạc nhìn Phiêu Tuyết, trong mắt có hàng nghìn hàng vạn quyến luyến, Phiêu Tuyết gật đầu với hắn. Nàng biết hắn lo sau khi Tô Tử Hoàn không có ai chăm sóc có thể sẽ nổi điên với
nàng.
Phiêu Tuyết cảm thấy mình được dẫn đến
nơi thâm cung này chính là sự tin cậy lớn nhất của hắn dành cho nàng, vì nữ nhân này là mẹ hắn, nàng đâu cần phải lo lắng bà tổn thương nàng
chứ? Không sợ, nàng không sợ. Phiêu Tuyết dùng ánh mắt nói cho Tuấn Lạc.
Tuấn Lạc gật đầu, sau đó nói với Tô tử
Hoàn: “Nương, ta mang hai nàng ra ngoài trước.” Dứt lời, Tuấn Lạc gọi
hai nha hoàn của Tô Tử Hoàn ra ngoài rồi nói với Phiêu Tuyết: “Chăm sóc
nương cho tốt.”
Tô Tử Hoàn bật cười: “Đứa nhỏ ngốc này, nương chỉ nói chuyện với Phiêu Tuyết một chút thôi, còn sợ nương ăn mất vợ của ngươi hay sao?”
Tuấn Lạc bị giờ khắc tỉnh táo này của
Tô Tử Hoàn làm cho bật cười, vẻ mặt hơi giãn ra như trút được gánh nặng. “Ta ra ngoài đây.”
“Đi nhanh đi, đi nhanh đi” Phiêu Tuyết cũng cười thúc giục.
Sau khi tất cả mọi người và Tuấn Lạc
lui ra, cả đại điện yên tĩnh dị thường, không có tiếng cười thê lương,
ít nhất lúc này Tô Tử Hoàn cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Trong một thoáng Tuấn Lạc khép cánh cửa lại, bàn tay Tô Tử Hoàn nắm tay Phiêu Tuyết cũng buông ra, khi Phiêu
Tuyết đang kinh ngạc về động tác đột ngột của bà, khóa sắt trên chân bà
ầm ầm chuyển động, cực khổ đi đến chiếc ghế sau tấm rèm ngồi xuống. Chỉ
một đoạn đường ngắn nhưng cũng thấm ra máu.
Phiêu Tuyết theo bản năng nhíu mày, rút khăn tay ra cúi người muốn giúp Tô Tử Hoàn lau vết máu. Khi khăn tay
sắp chạm vào vết thương, Tô Tử Hoàn lên tiếng cắt đứt động tác của nàng: “Ngồi xuống trước đi, những việc này không đáng ngại, ta cũng quen
rồi.”
“Vâng…” Phiêu Tuyết yên lặng gật đầu, Tô Tử Hoàn mặc dù là người mù nhưng không gì có thể gạt được nàng.
Phiêu Tuyết ngồi bên cạnh nàng nhẹ gọi: “Nương…” Không biết Tổ Tử Hoàn bảo những người khác ra ngoài là muốn nói gì với nàng?
“Đang tò mò vì sao ta bảo A Li ra ngoài phải không?” Tô Tử Hoàn hòa nhã cười một tiếng, nụ cười làm Phiêu Tuyết ấm lòng, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.
Nếu Tuấn Lạc không vì tất cả những
chuyện này, không bị mất quyền lực, không nhỏ yếu đến mức bị cả thái
giám bắt nạt, có phải hắn cũng giống Tô Tử Hoàn không? Nhẹ nhàng như
nước?
Đáp án nhất định là chắc chắn… Phiêu Tuyết đối mặt với Tô Tử Hoàn, dù biết bà không nhìn thấy nhưng vẫn nhẹ nở nụ cười.
Đáng tiếc, một câu Tô Tử Hoàn nói ra làm nàng cười không nổi.
“Ngươi không mang thai.” Tô Tử Hoàn đột nhiên vạch trần lời nói dối của Tuấn Lạc và Phiêu Tuyết: “Đứa nhỏ ngốc
ngếch Li Nhi này…”
Phiêu Tuyết nhất thời ngây ngốc nhìn Tô Tử Hoàn, nàng sao biết được? “Nương…”
“Ngươi là hài tử của Cố Hà Đông, đừng gọi ta là nương.” Tô Tử Hoàn nói.