Cùng Lũng Tịch Ngọc mây mưa xong (Grrr…), Đông Phương Tuấn Lạc chợp mắt bán túc, ôm Lũng Tịch Ngọc không có nửa điểm ôn nhu.
Lúc này Lũng Tịch Ngọc ở trong lòng hắn nặng nề ngủ, khóe miệng còn mang theo một tia cười thỏa mãn. Trong điện đám sương lượn lờ, long não hương liệu thiêu đốt trong kim thú lô,
phiêu xuất trận trận mi hủ mùi.
Điểm ngủ huyệt của Lũng Tịch Ngọc xong, Đông Phương Tuấn Lạc chậm rì đứng dậy thay một bộ y phục dạ hành màu
đen, đẩy ra cánh cửa ẩn phía sau bình phong, bay vút rời đi.
Tuy rằng đại hôn sử dụng qua hầu như
toàn bộ cung điện, nhưng bên trong thâm cung vẫn còn rất nhiều sân không động đến, lúc này Nam Cung Hiên Dật đã đứng ở trong một gian chờ Đông
Phương Tuấn Lạc, chỉ thấy Đông Phương Tuấn Lạc thân hình chợt lóe liền
xuất hiện sau lưng Nam Cung Hiên Dật.
Như quỷ mỵ xuất hiện thiếu chút nữa dọa Nam Cung Hiên Dật nhảy dựng lên, hoàn hảo Nam Cung Hiên Dật cũng hội võ công, bình tâm một chút thân mình hít sâu một hơi: “A Li, tật xấu này
như thế nào vẫn không sửa” Hắn còn nhớ rõ trước đây trò đùa Đông Phương
Tuấn Lạc thích nhất đùa chính là sau lưng dọa người, nhiều này như vậy
năm không gặp, hắn vẫn là cái dạng này. (2 anh cùng đáng yêu a)
Đông Phương Tuấn Lạc tà mị cười, vỗ lên bờ vai của hắn, hai người giống hảo huynh đệ bình thường lâu ngày không gặp.
Hắn cười khổ, A Li…… Xưng hô này bao nhiêu năm không có người kêu? “Lần này trở về thực đúng lúc” Đông Phương Tuấn Lạc nói.
“Đó là tất nhiên……” Đối với Đông Phương Tuấn Lạc khen ngợi, Nam Cung Hiên Dật một chút cũng không khách khí,
“Nhiều năm như vậy, ta rốt cục lại bước trở về Biện Kinh, Aha cáp……”
Chỉ thấy Nam Cung Hiên Dật gương mặt anh tuấn hoa đào, ngửa cổ lên cười.“Lão vu bà lần này chết chắc rồi”
Hoàng Thượng đại hôn, phiên vương thụ
phong theo tổ chế vào kinh dâng tặng lễ vật, cho nên Nam Cung Hiên Dật
lần này tiến cung diện thánh, một hồi vừa đến liền bị Đông Phương Tuấn
Lạc túm lấy diễn trò.
Đông Phương Tuấn Lạc ánh mắt hướng xung quanh đảo qua, nhìn thấy một bộ thạch bàn, thẳng đi đến ngồi xuống,
cũng không nhiều lời trực tiếp tiến vào vẫn đề chính: “Sự kiện kia, làm
như thế nào rồi?”
Nam Cung Hiên Dật cũng cùng đi qua ngồi xuống, ánh trăng ở trên giá y bào thượng của hắn tỏa ra một tầng ngân
quang đẹp đẽ, hắn thần sắc bay lên: “Ngươi nói còn có thể như thế nào?
Chuyện Tử quý phi năm đó nàng vẫn để trong lòng, nay chuyện xưa nhắc lại sợ là nàng mấy ngày không thể an tâm” Hiên Dật cả người cười đến cùng
cái lưu manh giống nhau.
Đông Phương Tuấn Lạc nghe thấy ba chữ
Tử quý phi, khuôn mặt cười có chút không được tự nhiên, nhưng nhanh
chóng liền khôi phục lại.
“Đúng rồi” Nam Cung Hiên Dật đột nhiên
nhớ lại một chuyện, hắn từ trong lòng lấy ra một cái lệnh bài, đưa cho
Đông Phương Tuấn Lạc: “Đây là ta dựa theo ngươi phân phó ở Nam Lăng đất
phong tích tụ lực lượng, trong đó tam vạn người lúc này tập hợp ở Mang
Sơn, lệnh bài triệu tập, hiện tại giao cho ngươi, mượn hoa hiến phật
thảo cái đại hôn hỉ”
Đông Phương Tuấn Lạc mỉm cười tiếp nhận, tình cảm sinh tử giữa hai người không cần nhiều lời.
Hai mươi năm trước, Đông Li quốc có hai vị mỹ nhân, một vị là Tô Ngự Sử gia độc nữ Tử Hoàn, một vị là danh ca
đương thời Lũng Niệm Từ, trước khi tiến cung hai người sớm đã quen biết
giao hảo. Sau khi vào cung, Lũng Niệm Từ đắc tội tiên đế bị đánh vào
lãnh cung, nhờ có Tử quý phi lúc ấy ít nhiều được sủng ái quan tâm, thế
nên mới có thể được sủng hạnh một lần nữa, sau Lũng quý phi liền một
bước đi đến vị trí quý phi, mọi người chỉ nói Đông Li nhị quý phi tương
kính như tân, tiên đế có tề nhân chi phúc, chỉ là con nối dòng không
nhiều, trong hai vị quý phi, chỉ có Tử quý phi có con, mà Lũng quý phi
lại không thể sinh sản, dưới gối vô tử. Tại vị ba mươi ba năm, tiên đế
đi về cõi tiên, Đông Li vô Hậu, hai quý phi phân biệt trở thành Đông
cung Thái Hậu cùng Tây cung Thái Hậu, con của Tây cung Thái Hậu – Đông
Phương Tuấn Lạc tiếp vị.