Tuấn Lạc khôi phục lại nụ cười thuần khiết khó có được, thu lại mị sắc, để cho Phiêu Tuyết rúc vào trong lòng hắn.
Hắn hỏi lại lần nữa: “A Ngữ, chúng ta
sinh đứa nhỏ được không……” Lúc này lại đang âm thầm tăng thêm lực đạo đề phòng nàng chạy trốn.
Phiêu Tuyết nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, nhìn hắn cười đến ấm áp như thế…… Nàng rốt cục cắn răng nói:
“Được, A Li, chúng ta sinh đứa nhỏ đi……”
Tuấn Lạc được cho phép vui mừng nhướng mày, gắt gao ôm lấy Phiêu Tuyết.
Phiêu Tuyết đưa tay tháo xuống cây trâm cài tóc hắn, để cho tóc đen của hắn và nàng lẫn lộn cùng một chỗ, Tuấn
Lạc đột nhiên nhấc lên một lọn, kết lại cùng tóc của Phiêu Tuyết, ngay
cả nụ cười của Phiêu Tuyết cùng thật ngọt ngào.
Hắn nói: “A Ngữ, chúng ta là phu thê kết tóc”
Những lời này cứ như vậy lưu lại trong lòng Phiêu Tuyết, Phiêu Tuyết nghĩ, A Li, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không phân cách.
Nàng ôm hắn, ghé vào lỗ tai hắn không ngừng nỉ non, thanh âm nhẹ mỏng như sợi tơ, dẫn hắn vào tiên cảnh.“A Li, A Li……”
Hắn hôn nàng, khi thân hình cao lớn đặt lên thân thể nàng, đồng thời lấy tay xé bông hoa buộc màn gấm xuống,
màn gấm hoa mỹ rơi xuống, che khuất ngàn vạn kiều diễm sắp xuất hiện bên trong.
Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi.
Hắn nói, ta yêu ngươi.
(Các tình yêu, dép đây, guốc đây, gạch
đây, ném rơi cái màn kia xuống cho ta, *lật bàn* cứ đến đoạn gay cấn là
lại “tắt đèm buông rèm” thế này thì ta làm sao nhòm ngó được Lạc ca
TT_TT)
.
Khi mặt trời xuyên phá tầng mây, là lúc thiên hạ đệ nhất hào quang chiếu sáng cả một vùng đất, trống canh đồng
thời vang lên, đồng hồ nước trong điện lại tí tách một tiếng, khi bọt
nước kia hạ xuống, sắc trời cũng theo thời gian trôi qua dần dần sáng
lên.
Tuấn Lạc đã thức dậy, nhẹ nhàng đùa bỡn tóc Phiêu Tuyết, từng sợi, từng lọn, cẩn thận nâng lên, nhẹ nhàng mơn
trớn, trên khóe miệng luôn có một nụ cười quân vương đủ đê mị hoặc chúng sinh thiên hạ.
Phiêu Tuyết đang ngủ trở mình, quay đầu về một hướng khác, hắn nhẹ nhàng chỉnh lại góc chăn cho nàng, nhìn sắc
trời, là thời điểm nên vào triều sớm.
Tay Phiêu Tuyết còn nắm thật chặt tay
hắn, hai tay mười ngón đan xen, ấm áp trong lẫn nhau, nguyện chỉ có một
người, bạc đầu không phân cách.
Hắn nhẹ nhàng trở mình, Phiêu Tuyết lập tức bừng tỉnh, kích động nói: “Đừng đi”
Hắn nhíu lông mày, nói với Phiêu Tuyết
còn đang mơ mơ màng màng: “Không được, trẫm cần phải đi, nếu không các
đại thần tìm trẫm lại tìm được đến đây”
Phiêu Tuyết nghe hắn nói như vậy, lúc
này mới hoảng hốt tỉnh táo lại, ánh mắt vẫn mê ly nhìn về phía Tuấn Lạc, nâng nửa người dậy vuốt vuốt cái trán của mình: “Trời còn chưa sáng
hẳn, không thể ở cùng ta thêm lát nữa sao?”
Tuấn Lạc cho nàng một cái hôn ôn nhu,
hai người lại gắn bó tương giao: “Trẫm cũng muốn……” Chỉ sợ sau này sẽ
thành một loại hy vọng xa vời, hắn rút tay ra dụ dỗ Phiêu Tuyết: “Nghe
lời, buổi tối tới đây dùng bữa tối với ngươi”
Phiêu Tuyết ấp úng gật đầu, lại ở thời
điểm hắn muốn đứng dậy đọc lên [trường hận ca]. (Đoạn này có một đoạn
thơ, không hiểu sao lại bị **** mất mấy chữ nên ta không cách nào dịch
được, đại ý là về quân vương vì mỹ nhân nên bỏ bê triều chính, các tình
yêu thông cảm nhé)
Tuấn Lạc quay đầu nhìn về phía Phiêu Tuyết, chỉ thấy miệng nàng lầu bầu “Ai……”
Lại trở mình, nặng nề ngủ, giống như chưa từng đọc cái gì, tất cả vừa rồi chỉ như hồ ngôn loạn ngữ trong mơ.
Hắn bất đắc dĩ cười một tiếng, lại thân mật vuốt vuốt toc nàng, lúc này mới đứng dậy ra ngoài.
Phiêu Tuyết vẫn nhắm mắt nặng nề ngủ,
chỉ nghe thấy bên ngoài giọng Nguyệt Linh kinh hô thỉnh an: “Hoàng
Thượng! Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn
vạn tuế” Một đám người hô lớn thỉnh an.
Ngay sau đó là giọng nói dễ nghe của
hắn, nhẹ nhàng phân phó: “Nương nương còn đang ngủ, khi dọn dẹp các
ngươi nhẹ nhàng một chút”
Đợi sau khi bên ngoài hoàn toàn không
còn tiếng nói, Phiêu Tuyết mới mạnh mẽ mở mắt, cầm áo ngủ bằng gấm bao
quanh chính mình, ngồi dậy, mở to mắt ngơ ngác nhìn đỉnh giường, vẫn còn chút buồn ngủ.
Bàn tay như bạch ngọc đặt trên vị trí hắn vừa ngủ, cảm giác còn lưu lại, ấm áp, ấm áp đến tận trái tim nàng.
Nếu có thể, có thể để cho nàng làm một
nữ tử đơn giản như vậy không? Có thể không quan tâm chúng sinh thiên hạ, chỉ để A Li thuộc về nàng?
Phiêu Tuyết biết, hắn hiểu được ý tứ từ những câu thơ nàng đọc, nàng biết hắn hiểu, dò hỏi rõ ràng như vậy hắn
sao có thể không rõ?
Phiêu Tuyết chùm chăn qua đầu, lại tiếp tục ngủ, hôm qua ép buộc một đêm, có thể ngủ nhiều một ít thì ngủ nhiều một ít đi.
Ở cái nhà giam hắn ban cho nàng này, vẫn có một chút ấm áp.
A Li, A Li…… Buổi tối có thể nhìn thấy ngươi rồi.
Phiêu Tuyết cười nằm trên giường thêm
nửa canh giờ, rốt cục nằm không nổi nữa, mặc xiêm y nhảy xuống giường,
mở cửa phòng ra, ai ngờ lại nhìn thấy một màn như thế.
Lúc nàng gả vào cung có mang theo một
ít bài, hai mươi tư điểm, mạt chược Tây Dương, vài quân xúc xắc và quân
bài, toàn bộ đang chồng chất trong sảnh, Thủy Bích đang như ăn trộm nhìn chằm chằm Nguyệt Phàm, Nguyệt Phàm cùng Nguyệt Hiên, Nguyệt Quế, Nguyệt Niên mỗi người cầm trong tay mấy quân bài, đang vùi đầu suy nghĩ.
Phiêu Tuyết phì cười, không nghĩ tới Thủy Bích nhanh như vậy đã đem tinh thần của nàng phát dương quang đại.
Nguyệt Linh cùng một nữ tử diện mạo hơi thanh tú ngồi bên cạnh Thủy Bích, bảy người làm thành một đoàn, Thủy
Bích vừa thấy Phiêu Tuyết đi ra liền kêu lên: “Tiểu thư, mau đến xem các nàng, thật sự là ngốc muốn chết”
Phiêu Tuyết cũng nở nụ cười theo,
Nguyệt Linh đứng dậy hành lễ, Phiêu Tuyết nghĩ, ngồi bên cạnh Nguyệt
Linh đại khái chính là Nguyệt Nô.
Quả nhiên, sau khi Nguyệt Linh đứng dậy nữ tử kia cũng đứng lên: “Nguyệt Nô khấu kiến nương nương” Nàng cười
thực dịu dàng, Phiêu Tuyết cảm thấy cảm giác này có chút quen thuộc, a,
rất giống Thượng Quan Uyển Nhi kia.
Nguyệt Linh đi lên: “Nương nương, ta đến hầu hạ người rửa mặt”
Phiêu Tuyết gật gật đầu,“Để cho đám nha đầu kia chơi cho vui đi” Phân phó xong Phiêu Tuyết cười nói với Nguyệt
Nô: “Nguyệt Nô, lấy ít hoa, ta đến ôn trì ngâm mình, ngủ lâu có chút
mệt”
Nguyệt Phàm vừa nghe, lém lỉnh quay đầu, cười hì hì: “Nương nương…… Mệt mỏi sao?”
Nguyệt Hiên vỗ đầu Nguyệt Phàm: “Không lớn không nhỏ, chúng ta biết trong đầu là được rồi”
Phiêu Tuyết buồn bực, lập tức trốn
chạy.“Mau chơi bài của các người đi” Xoay người nói với Thủy Bích cũng
đang cười không có ý gì tốt: “Thủy Bích, giúp ta đùa chết các nàng”
“Tuân mệnh! Tiểu thư! Ha ha……”
“Nhanh lên, Nguyệt Niên đến ngươi ra bài ” Nguyệt Quế đang thua gào khóc thảm thiết.