Không biết qua bao lâu, trời cũng đã
tối, Phiêu Tuyết mới chậm rãi mở mắt ra, đập vào mi mắt là đỉnh giường,
Phiêu Tuyết khó chịu ngồi dậy, tay vịn trên trán, tình trạng nhìn thấy
hai ảnh cũng chưa được cải thiện.
Nguyệt Phàm ở bên cạnh lo lắng chạy
tới: “Nương nương, người đã tỉnh? Có muốn uống nước không?” Vừa nói
xong, không đợi Phiêu Tuyết đáp lời đã chạy đi rót nước.
Nguyệt Phàm mang nước lại sau đó hầu hạ Phiêu Tuyết uống, Phiêu Tuyết cả người ngẩn ra, uống hai ba hớp rồi
không không uống nữa mà yếu ớt hỏi: “Ta làm sao vậy?”
Nguyệt Phàm đáp: “Nương nương người hù
chết chúng ta, đột nhiên lại hôn mê bất tỉnh.” Nàng vừa nói xong cửa lại bị đẩy ra, Thủy Bích bưng một chén thuốc tới.
“Tiểu thư, tỉnh rồi thì uống thuốc đi,
vừa rồi Trương thái y đã tới, may mà không có gì đáng ngại, chỉ là sầu
lo quá độ liên lụy tới thân thể thôi.” Thủy Bích ai oán nói với Phiêu
Tuyết.
Phiêu Tuyết nhận chén thuốc uống vài ngụm, từ từ suy nghĩ lời nói của Thủy Bích, sầu lo quá độ…
Đúng vậy a, mấy ngày nay đều suy nghĩ
những thứ đâu đâu, Phiêu Tuyết nhìn bầu trời bao la đen kịt bên ngoài,
một ngày lại trôi qua, ngày qua ngày, năm qua năm.
Nguyệt Phàm giống như nhìn thấu suy
nghĩ trong lòng Phiêu Tuyết nên nói: “Nương nương, hôm nay Hoàng Thượng
mở tiệc trong ngự hoa viên, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt đi?”
Thủy Bích sợ Phiêu Tuyết chất chứa oán
hận trong lòng thành bệnh, muốn nàng ra ngoài giải sầu cũng đồng ý nói:
“Tiểu thư, người không phải trước giờ luôn thích náo nhiệt sao?”
Phiêu Tuyết hướng tầm mắt trở về trong
phòng, lắc đầu: “Đầu còn chút choáng váng, chỗ nào cũng không muốn đi.”
Nàng vừa dứt lời lại nằm xuống, nhắm hai mắt lại không để ý tới hai
người bọn họ nữa.
.
Trong ngự hoa viên, ca vũ thăng hoa,
đàn sáo vang vọng, đèn màu giăng xung quanh vườn hoa, nhất thời giống
như Vương Mẫu nương nương mở tiệc bàn đào. Những phu nhân đều trang phục lỗng lẫy, Phi Sương đã ở bên trong và đang tận tình đánh giá Tuấn Lạc,
người này có thể xứng là tỷ phu của nàng, Khanh Bật Liễu ngồi bên dưới
Tuấn Lạc, Liễu Mệ Sinh là người đề ra kì khoa cử này cũng ngồi ngay phía dưới, mười vị tham gia thi đình cũng được sắp xếp vào chỗ ngồi thích
hợp. Nhìn qua thì thân mật như gia yến nhưng mõi người đều tìm cách để
ra mặt, đây cũng là một phần của thi đình, nước có minh quân, người có
học đều muốn được góp sức vì đất nước nhưng nếu được để ý thì không thể
tốt hơn.
Khi tất cả mọi người đang chậm rãi nói chuyện, chỉ có một người một mình cầm chén dạ quang, bên trong không phải rượu mà là trà.
Duy Trúc một thân trường bào màu trắng, toàn thân nổi bật văn nhã thanh khiết, tầm mắt quét qua phi tần bên
cạnh Tuấn Lạc, ánh sáng trong mắt dần trở nên ảm đạm, cuối cùng biến mất không còn dấu vết…
“Mặc công tử, lần này thi đình ngươi
đứng thứ nhất, hôm nay những công tử khác cũng ngâm thơ giúp vui, sao
chỉ có mình ngươi là không lên tiếng?” Một vị công tử bên cạnh thấy Duy
Trúc ngẩn người nhìn một nơi nào đó, rốt cục không nhịn được mà hỏi.
Duy Trúc phục hồi tinh thần, thanh nhã cười. Nâng chén uống trà, bất đắc dĩ lắc đầu.
Trên đài hát xong một khúc, Khanh Bật
Liễu mời rượu Tuấn Lạc, ánh mắt sắc bén quét qua người xuất chúng nhất
Mặc Duy Trúc, mở miệng nói với người dưới đài: “Trúc, cây cỏ mùa đông.
Thần thiếp nghe nói dưới đài có một vị công tử diện mạo giống hệt Trấn
Tây tướng quân tên Mặc Ngọc, tài học siêu phàm, không biết có thể đối
ngẫu cùng thần thiếp hay không?”
Nàng dứt lời, nhìn thoáng qua Cố Phi
Sương đang nhìn chằm chằm Tuấn Lạc, rồi lại hướng Tuấn Lạc bàn luận xôn
xao: “Nghe nói Mặc Ngọc công tử này là muội phu của Cố phi…Thần thiếp
xin vì Hoàng Thượng người bắc cầu, nếu hắn trả lời tốt, Hoàng Thượng có
thể đặc biệt sử dụng… Như vậy có thể coi như xuất sư nổi danh.” Ngụ ý
của nàng là Mặc Duy Trúc là cây cỏ mùa đông, sự tồn tại của Mặc Duy Trúc rất dai dẳng. (ý là Mặc Duy Trúc nhờ vào gia đình Cố tể tướng, cha
Tuyết tỷ mới có ngày hôm nay, nói chung là cứ liên quan đến Tuyết tỷ đều bị con bé này nó ghét)Trước mặt mọi người, Tuấn Lạc vẫn mang theo nụ cười sủng ái, gật đầu với Khanh Bật Liễu: “Tất cả theo ý ái phi.”
Khanh Bật Liễu nghe vậy cười một tiếng, nụ cười kia giống như băng tan trong ngày xuân, “Vậy thần thiếp không khách khí ra đề.”
Duy Trúc bị Khanh Bật Liễu điểm danh
trước mặt mọi người, hắn lộ vẻ khiêm nhường, đầu tiên là ngạc nhiên về
câu nói “Trúc, cây cỏ mùa đông”, sau lại nghe nàng muốn lãnh giáo. Hắn
ôn nhã cười một tiếng: “Thần tài hèn ít học…” theo bản năng là từ chối.
Duy Trúc không gặp được người muốn gặp, ngược lại nhìn thấy một nữ nhân
bên cạnh Tuấn Lạc. Hắn theo bản năng đã không muốn đáp lời Khanh Bật
Liễu, nàng một thân khí lạnh, tỏa ra hơi thở ép người khắp nơi.
Bất kì nam tử nào ở trước mắt nàng đều hứng một cái liếc mắt khinh thường.
Chỉ có Tuấn Lạc bên cạnh nàng trời sinh có khí thế đế vương, mặt mày có khí khái hồn nhiên thiên thành mới làm cho nàng lập tức thay đổi sắc mặt. (trời sinh hoàn mỹ khí chất tự nhiên như bầu trời).Khanh Bật Liễu thấy Duy Trúc có ý từ
chối, nàng cười yếu ớt, trên mặt trăm phần quyến rũ như một luồng gió
xuân: “Mặc Ngọc công tử đứng đầu kì thi đình, chẳng lẽ là xem thường bổn cung là nữ nhi?”
Nâng trước hạ sau, thật là thủ đoạn.
Duy Trúc chưa từng gặp nữ nhân cố chấp
như thế, không thể làm gì khác ngoài khẽ nhíu lông mày, có chút lúng
túng, không thể lại thoái thác nữa, đành chắp tay nói: “Vậy thần nhận
lệnh…”
Đôi mắt bén nhọn của Khanh Bật Liễu
quét đến trên người Cố Phi Sương đang mờ mịt không hiểu tình huống, căm
ghét của nàng với Phiêu Tuyết phải để cho hai người này gánh toàn bộ, để cho hai người bọn họ lúng túng là mục đích lớn nhất của nàng.
“Vậy bổn cung ra vế trên.” Để tỏ lòng
tôn kính, Khanh Bật Liễu đứng dậy khẽ cúi người tới trước, đủ để cho Duy Trúc thể diện, nhưng trong miệng lại thốt ra những lời làm người ta
khoái trá. Trong lúc đó Khanh Bật Liễu làm trò trước mặt mọi người, nói
ra đề: “Tường thượng lô vi, đầu trọng cước khinh căn để thiển. Mời công tử đối.” Nàng cười với Duy Trúc, để cho mọi người nhìn thấy sự khinh thường trong mắt nàng. (cỏ lau trên tường, đầu nặng gốc nhẹ nền tảng mong manh ~> có phải ý là Duy Trúc lợi dụng quyền thế của Cố gia không nhỉ?)Phi Sương ngồi giữa đám phu nhân quyền quý, đột nhiên có người bên cạnh che miệng cười, ý tứ không cần nói cũng biết….
Duy Trúc nghe xong sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, trước mặt mọi người thật khó coi, cái chén trên tay hắn
nghiêng một chút, nước trà bên trong sánh ra vài giọt.
Tuấn Lạc vốn không biểu hiện rõ hỉ nộ
lúc này lại càng thâm sâu, đôi mắt uy nghiêm đảo qua đám phu nhân cười
đùa náo nhiệt lập tức xung quanh yên tĩnh không tiếng động. Hắn nhìn về
phía Khanh Bật Liễu cố ý lộ vẻ mặt khó xử: “Ái phi… Ngươi đây là?” Âm
cuối lại chuyển thành trách mắng: “Làm loạn.”
Khanh Biết chẳng biết vì sao trong lòng run lên. Rồi lại lấy lại tự tin, nàng không tin Tuấn Lạc dám ở chỗ này
đẩy nàng vào thế khó xử, bộ dạng vẫn lạnh lùng lễ phép như trước cười
nhạo Mặc Duy Trúc: “Sao vậy Mặc công tử? Đối không được sao? Chẳng lẽ
cưới tiểu thư Cố phủ xong cũng ngu ngốc theo?” Nàng lại dám công khai
điểm mặt Cố phủ. Mỗi một câu chữ đều đâm chọc vào Cố gia.