Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Chương 185: Chương 185: Phiên ngoại: Hai đứa nhỏ nhà Đông Phương




Ý Đức năm thứ hai mươi, Đông Ly quốc nghênh đón song hỉ đại xá lần thứ tư, ai cũng nói đương kim thiên tử yêu nước thương dân, đương kim hoàng hậu hiếu nhân khéo léo, điều duy nhất chưa sung túc chính là con nối dõi của đương kim Thánh thượng ít ỏi, vẻn vẹn chỉ có một nam một nữ. Nói đến đương kim hoàng tử và công chúa, dân chúng Đông Ly quốc đều nở nụ cười, dường như nếu không kể ra những chuyện lý thú lưu truyền trong dân gian sẽ không chịu bỏ qua… Dân gian truyền nhau rằng… Đại hoàng tử tên là Tễ Hi, mặt như quan ngọc, xinh đẹp phi phàm, đúng… không sai, chính là dùng từ xinh đẹp để hình dung. Vì thế đương kim Cố hoàng hậu thường giễu cợt rằng nam nhi của mình còn đẹp hơn cả con gái, giống như một tiểu Hoàng thượng năm nào đó. Đại công chúa tên là Minh Đồng, tướng mạo tuy không bằng ca ca nhưng cũng là một mỹ nhân khuynh thành, nhất là có đôi mắt xinh đẹp như của đương kim hoàng hậu, lại thừa hưởng tai và mũi của phụ hoàng và đôi môi nhỏ không biết có được từ đâu… Chuyện có gì đặc biệt? Xin nghe ta êm tai nói tiếp. Trong trà lâu, một nam tử đội mũ cao, tay cầm một chiếc quạt gỗ, “Ba…” một tiếng thu quạt gỗ về, lại bắt đầu kể những thứ gọi là bí mật hoàng gia, kiếm tiền trà nước. Mấy vị khách nhỏ bé cũng ngửi được mùi ngon… Vì những câu chuyện lý thú kia nghe hoài không chán… “Nói rằng đại hoàng tử và đại công chúa cùng nhau ra đời nhưng lại khác nhau khá xa… Các ngươi có biết gần đây hai vị lá ngọc cành vàng này đã làm ra chuyện tốt gì không?”Người kể chuyện kia làm ra vẻ huyền bí, một đôi mắt sáng bắn ra những ánh sáng kì dị… Mọi người nói: “Ngươi nói mau…” “Chuyện kể rằng hai vị này đã đến tuổi đi học, nhưng Hoàng hậu nương nương rất lo lắng không tìm được thầy giáo tốt, cái này sao mà được a? Cho nên đương kim hoàng thượng và đương kim hoàng hậu bắt đầu phiền muộn chọn người làm Thái sư. Mọi người có biết Hoàng hậu là ai không? Là con gái của đương kim Cố tể tướng…. Cho nên, hoàng hậu liền đi hỏi đại hoàng tử: “Tễ Hi a, mẫu hậu hỏi ngươi, để ngoại tổ phụ làm thầy giáo con, vậy có được không?” Hoàng hậu nương nương vốn tưởng rằng đại hoàng tử sẽ không đồng ý. Bởi vì khi đại hoàng tử ba tuổi, Cố tể tướng đã về dưỡng lão tiến cung thăm đại hoàng tử, lúc ấy vô tình đã cướp mất bánh hoa quế mà hắn thích nhất, cho nên hắn vẫn canh cánh trong lòng… Vậy mà khi đó đại hoàng từ đã không để ý đến hiềm khích lúc trước, nói: “Ngoại tổ phụ tới dạy con, vậy đương nhiên là rất tốt, đợi ngày mai thời tiết mát mẻ, để ngoại tổ phụ tiến cung đi.” Nghe đại hoàng tử nói những lời này, đại công chúa ngồi bên cạnh ôm bụng cười.” Người kể chuyện kia “ba…” một tiếng lại mở quạt ra. Lại thích ra vẻ huyền bí… nhắm trúng điểm hiếu kỳ của người nghe chuyện. “Có phải đại hoàng tử lại muốn trừng phạt người ta?” Có một vị công tử mặc bạch y vẫn ngồi cười nghe chuyện. “Ôi za! Vị công tử này đoán thật là đúng!” Người kia cao hứng cười một tiếng, hai hàm răng trắng lóa, tiếp tục nói: “Ngày hôm sau, Cố tể tướng đã được nghênh đón vào cung, tin tức dạy học làm hắn vui sướng muốn chết, đặc biệt là dạy hai tôn tử tôn nữ đáng yêu kia… Lão nhân gia có thể mất hứng sao? Bất kể trời còn đang mưa, leo lên kiệu đi ngay, còn mang theo hai hòm sách, nói muốn dạy đại hoàng tử làm thơ làm phú. Ai biết là mới học được một nửa lại phát hiện đại hoàng tử và đại công chúa này ngay từ đầu đã không nghe! Đại công chúa đã sớm gục xuống bàn, ngủ đến thất điên bát đảo, nước miếng đầy bàn. Đại hoàng tử còn lợi hại hơn, mặc dù không ngủ nhưng đang đùa một con côn trùng quái đản nào đó… Ôi uy, chuyện này làm Cố tể tướng sợ chết khiếp… Mọi người đều biết Cố tể tướng là thư sinh, sợ nhất chính là mấy con côn trùng lúc nhúc lông lá này, còn không kịp giữ dáng vẻ thấy giáo, lập tức quát lên: “Tễ Hi, mau ném bọn côn trùng này ra ngoài!” Bởi vì hoảng hốt, có chút lớn tiếng, suýt nữa dọa đại hoàng tử khóc thét nên lại lập tức sửa lời: “Côn trùng này còn sống, nó muốn ra ngoài tìm mẫu thân, con bắt nó vào đây, nó sẽ không tìm thấy mẫu thân, làm hoàng tử… phải biết yêu thương chúng sinh vạn vật, côn trùng cũng là con dân của con, không thể để cốt nhục bọn chúng chia lìa!” Cố tể tướng vì dụ dỗ đại hoàng tử mà nói đạo lý rất rõ ràng. Cũng có lý, đại hoàng tử nghe xong cũng cảm thấy như vậy. Một thân ảnh nhỏ bé đi ra ngoài, Cố tể tướng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ trong chốc lát đã trở lại, trên tay có thêm hai con côn trùng, đôi mắt xinh đẹp lóe sáng rồi ném hai con côn trùng lên người Cố tể tướng: “Tễ Hi rất nghe lời… Làm hoàng tử phải biết yêu bọn chúng, vì vậy Tễ Hi bắt cả phụ thân và mẫu thân của con sâu nhỏ lại đây, để bọn chúng ở cùng nhau!” Cố tể tướng chết đứng tại chỗ, bị dọa cho sợ đến mức tứ chi nhũn ra… “Ha ha…” Bạch y công tử cười đến mức ngã trái ngã phải: “Không ngờ đại hoàng tử này còn nhỏ mà đã cơ trí như vậy, có vẻ còn đang oán trách Cố tể tướng ăn vụng bánh hoa quế của hắn nha!” “Không ngờ Hoàng hậu nương nương cũng bị lợi dụng, Cố tể tướng đáng thương…” Cả trà lâu bắt đầu cười ầm lên. Nam Cung Hiên Dật cải trang lẫn trong đám người, lại tiếp tục nghe những chuyện lý thú vừa xa lạ vừa xa xôi này. Bên trong hoàng cung Đông Ly, xung quanh oanh oanh yến yến hót vang, hai thân ảnh nhỏ nhỏ ngồi trong bụi hoa, không biết đang làm những gì. “Hoàng huynh, huynh nói mẫu hậu thật sự sẽ đi qua sao?” Một cô bé xinh đẹp nhưng bướng bỉnh hỏi một bé trai đẹp không thể hoàn mỹ hơn nữa. “Dĩ nhiên! Tin huynh nhất định không sai!” Tên thủ phạm nào đó thề sống thề chết. “Vậy thì được, chúng ta tiếp tục chờ ở đây…” Cách đó không xa, một cái bóng lén lén lút lút xuất hiện, bóng người xinh đẹp kia còn mang theo một cái túi, không biết muốn đi đâu. Tễ Hi huých vào tay Minh Đồng, nhỏ giọng nói: “Xem đi, huynh đã nói mẫu hậu nhất định sẽ xuất hiện mà, chúng ta giả bút tích của Trương Mặc thúc thúc viết thư cho nàng, nàng nhất định sẽ lén ra ngoài…” Phiêu Tuyết nuôi nấng mấy năm nay, hai lỗ tai thật sự không nghe đến chuyện ngoài chung… Thật vất vả hai tên tiểu quỷ kia mới lớn một chút, mới liên lạc với Minh bang thường xuyên hơn. Vài ngày trước nghe nói sòng bạc Cát Tường muốn mở lại, hôm nay nhận được thư hại nàng đứng ngồi không yên, vội vàng tìm một góc kém đề phòng nhất len lén xuất cung. Trong bụi hoa, hai tên tiểu quỷ che miệng thật chặt, thật vất vả mới không bật cười. Bọ ngựa rình ve, chim sẻ ở phía sau.(ý nói người ngốc có ý định làm việc xấu mà không biết bị kẻ khác lợi dụng cơ hội làm hại)Một thân ảnh tuấn dật xuất hiện sau lưng Phiêu Tuyết, mang theo hơi thở mạnh mẽ đánh úp lại. Tuấn Lạc ho nhẹ vài tiếng: “Khụ… A Ngữ, nàng mang hành lý và ngân phiếu là muốn đi đâu?” Phiêu Tuyết đang nhìn đông nhìn tây, cả người lập tức đứng hình. “Ha ha…” Tiếng cười lúng túng truyền ra. Phiêu Tuyết quay đầu nhìn lại gương mặt đẹp chết người không đền mạng của Tuấn Lạc: “A Li, hôm nay thời tiết thật tốt ha… A, ngươi nhìn xem kia là cái gì?” Nói một nửa liền muốn dẫn đi sự chú ý của Tuấn Lạc. Nhưng Tuấn Lạc không thèm ăn theo nàng, hai tay duỗi ra lưu loát kéo nàng vào lòng, đóng gói mang đi: “Muốn xuất cung? Không thành vấn đề… Chúng ta về tẩm cung trước đi, lúc nào lại sinh một đôi nữa trẫm sẽ để nàng ra ngoài…” Mẫu hậu đáng thương sẽ bị phụ hoàng ăn sạch, hai đứa nhỏ đồng loạt yên lặng than thở… ———-oOo———-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.