Ngày đại hôn.
Trong điện Sùng Chính âm u, Đông Phương Tuấn Lạc một thân hỉ phục đỏ thẫm một mình ngồi phía trên đại điện cúi
đầu không nói, đại điện trống trơn chỉ có một mình hắn.
Ánh mắt hắn lãnh đạm, đường cong gương
mặt tinh xảo, cả người tản ra một loại vương khí trời sinh làm người ta
không dám tới gần, bỗng nhiên hắn nở nụ cười mang theo một loại mị hoặc
mê hoặc lòng người.
Chỉ cần qua hôm nay, hắn có thể quang minh chính đại lấy lại thứ vốn thuộc về hắn,thứ mười lăm năm trước đã sớm thuộc về hắn!
Chỉ thấy hắn thoáng chốc đứng lên, sau đó khẽ vuốt hỉ bào, hướng ra ngoài đại điện hô: “Hỉ công công —”
“Két…” một tiếng, đại điện âm u nhất
thời sáng ngời lên, một lão thái giám đẩy cửa bước vào, không chút khách khí hỏi: “Hoàng Thượng, rốt cục chúng ta có thể đi rồi?” Xem ra hắn đã
sớm ở ngoài cửa chờ hết kiên nhẫn.
Mới vừa rồi vẫn là Đông Phương Tuấn Lạc tà mị nhất thời đã trở thành ngây thơ lại đơn thuần cười nói: “Ừ, trẫm
chuẩn bị xong rồi, lấy nữ nhân thật sự vui sao? Trẫm sao vẫn cảm thấy
một mình có vẻ tốt hơn?”
Thái giám liếc nhìn hoàng đế con rối
này một cái, thấy hắn hỏi vấn đề như thế cũng không biết trả lời thế nào mới tốt, chỉ có thể theo phép trả lời: “Lấy nữ nhân đương nhiên so một
mình tốt hơn, qua ngày đại hôn hôm nay, Hoàng Thượng ngài có thể tự mình chấp chính” Khánh Hỉ tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng
lại là một ý nghĩ khác: Mười lăm năm trước Thái Hậu buông rèm chấp
chính, nay ngoại thích hoành hành nửa triều cương mất quyền lực, cái gọi là tự mình chấp chính căn bản là chuyện bề ngoài, hoàng đế đại hôn cũng chỉ để người trong thiên ngậm miệng thôi, nam nhân đơn thuần trước mắt
này không hề có tâm cơ, nếu muốn chân chính cầm quyền nào phải chuyện dễ dàng như vậy?
Hắn đáng thương cho hoàng đế này nhưng
cũng khinh thường hoàng đế này. Hắn lại thúc giục: “Hoàng Thượng, ta đi
nhanh đi, sợ là Thái Hậu ở Tư Lễ điện chờ đã lâu”
Đông Phương Tuấn Lạc cũng nghe lời hắn, nhất thời liền bước chân nhanh hơn: “Đi thôi đi thôi, trẫm cũng nhớ mẫu hậu”. Tuy hắn nói như vậy trong mắt lại loé ra một tia khôn khéo.
Đông Phương Tuấn Lạc bốn tuổi đăng đế,
hoàng quyền bị ngoại thích tước mất ước chừng mười lăm năm, một hoàng đế còn nhỏ như vậy hơn nữa còn có thái hậu dã tâm đoạt quyền, có thể sống
đến bây giờ đã là kỳ tích, nói gì đến đại hôn cầm quyền?
Hôm nay đối với Đông Phương Tuấn Lạc là ngày đặc biệt không thể nghi ngờ, nhưng lúc này nam tử vốn nên cực kì
hưng phấn lại vẻ mặt vô thuần khiết. Y phục đỏ thẫm màu hỉ phục khiến
hắn tuấn dật đồng thời cũng khiến hắn càng thêm đơn độc.
Hắn lúc này giống một đứa nhỏ chưa từng gặp sóng to gió lớn, cười rất vô tư. Giống như trong mắt hắn chuyện gì
trên thế gian cũng tốt đẹp, sinh lão bệnh tử yêu hận tình cừu thăng trầm trong mắt hắn đều nhẹ tựa lông hồng, hắn cười như xuân phong gột rửa
cảm tình các vị đại thần.
Các đại thần cúi nhìn điện hạ, hữu tư gián Phác Chính Đông đang cùng hữu chính ngôn Tô Trăn khe khẽ nói nhỏ.
“Ai, ngươi xem Hoàng Thượng cười như
một đứa nhỏ, thật sự là đáng tiếc cho vương triều tiên hoàng” Phác Chính Đông cúi đầu che miệng lặng lẽ nói với Tô Trăn.
“Đúng vậy, khó trách Lũng thị không đem hắn để vào mắt” Hữu chính ngôn Tô Trăn cũng nói, nhìn thoáng qua Đông
Phương Tuấn Lạc đang từ cửa điện đi vào, thân hình cường kiện dung nhan
yêu dã, hình tượng cực kì không hợp với ánh mắt đơn thuần, nét cười
thuần khiết.
“Lần này Lũng quốc công chi nữ Tịch
Ngọc chiếm đầu khôi, Tể tướng chi nữ, tả gián Nghị đại phu chi nữ, hữu
phó xạ chi nữ đều làm nền, Hoàng Thượng không hề có tâm cơ như vậy chỉ
sợ ngày sau đều kêu Lũng quý phi dẫn đường” Phác Chính Đông thở dài một
hơi.
Bên cạnh một vị đại nhân khác nghe thấy bọn họ nghị luận hoàng gia bí sự, vội ho nhẹ một tiếng cảnh báo, nhị vị đại nhân vội vàng ngậm miệng lại.