Trong phủ Phương Trung Thư Lệnh, Phương Ngôn đang đi tới đi lui trong đại sảnh.
“Ai, lão gia, ngươi đừng đi nữa, đầu ta cũng choáng váng rồi” Phương phu nhân ngồi trên ghế, khuỷu tay chống
thái dương nhìn Phương Ngôn trước mắt.
Phương Ngôn thở dài một hơi,“Phu nhân, vi phu đang rất phiền muộn”
“Không biết lão gia đang phiền muộn
điều gì? Nói cho thiếp thân nghe, thiếp thân sẽ giúp lão gia ngài giải
buồn a” Nói ra cũng tốt hơn lúc ẩn lúc hiện trước mặt nàng, làm đau đầu
nàng.
Phương Ngôn lập tức trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, “Chuyện triều đình nữ nhân gia các ngươi bớt can thiệp vào”
Phương phu nhân cũng không khách khí
liếc lại hắn một cái: “Thiếp thân thật sự là không biết chuyện triều
chính, nhưng thiếp thân biết, làm quan trong triều thì phải phân rõ thị
phi trung thành với Hoàng Thượng, lão gia ngài không phải trước giờ vẫn
làm việc như vậy sao? Thiếp thân thật sự không hiểu lão gia ngươi có gì
phải phiền não”
Phương Ngôn nghe nàng nói như vậy, tâm đột nhiên khai sáng,.
Tuấn Lạc là minh quân, minh quân đương
nhiên sẽ không làm trái với chữ tín của mình, đây chính là lúc dùng
người, hắn sao có thể ngủ đông không chui ra?
Hắn trầm ngâm một tiếng, một chưởng vỗ lên bàn bát tiên bên cạnh: “Được, cứ làm thế đi”
Nói xong lập tức vội vàng chạy vào phòng ngủ: “Phu nhân, mau mau lại đây giúp vi phu thay y phục”
~oOo~
Nam Cung Hiên Dật đi vào trong quán, Tùy Nghị tay cầm một cái lệnh bài, Nam Cung Hiên Dật quỳ trên mặt đất tiếp đón.
Tùy Nghị nói: “Hoàng Thượng khẩu dụ:
Thỉnh Hiên Vương gia phái năm ngàn tinh binh vây bắt Thái Thú kinh
thành, nếu có gì không thích hợp lập tức tịch thu” Nói xong nâng Nam
Cung Hiên Dật dậy, lại lấy ra một cái hòm nặng trịch: “Mặt khác đem thứ
này để vào Vi phủ, đêm nay chúng ta xem hát hí khúc”
“Vậy còn lại hai vạn rưỡi tinh binh?” Trong mắt Nam Cung Hiên Dật nổi lên nhiều điểm ý cười.
“Hoàng Thượng nói để cho Hiên Vương gia tự xử trí” Tùy Nghị nhìn Nam Cung Hiên Dật cười, biết hắn có kế trong
lòng, khuôn mặt lạnh lùng cũng thêm một tia nhu hòa.
~oOo~
Trong kinh đô lớn như vậy, sóng ngầm mãnh liệt, một cuộc biến đổi đang xảy ra cực nhanh, phương thức tiến hành cực kì mịt mờ.
Vệ phủ, Vi Trung Thư phủ, Thái Thú kinh thành phủ, Phương Trung Thư Lệnh, Hiên Vương gia, năm thế lực đang từ
bốn phương tám hướng dũng mãnh lao tới sòng bạc Cát Tường.
Mà lúc này, hai đầu sỏ gây nên mọi
chuyện đang vui vẻ bên trong sòng bạc, Tuấn Lạc thong dong nắm thêm một
phần đại cục trong tay.
Phiêu Tuyết đang đứng trước bàn mạt
chược Tây Dương, nhìn ngốc tử trước mặt kia thua một ván lại một ván,
rốt cục không nhịn được rống to một tiếng: “Đứng lên, để cho ta tới”
Tuấn Lạc hứng thú nhìn nàng, xem nàng chuyển bại thành thắng thế nào.
Chỉ thấy Phiêu Tuyết quen thuộc nháo bài trước mặt một lần, ra tay cực nhanh làm người ta không kịp nhìn.
Không biết là người nào đột nhiên mãnh liệt hô một tiếng: “Tước tiên nương nương hiển linh ……”
“Tước cái đầu nhà ngươi, nhanh ra bài” Phiêu Tuyết không kiên nhẫn thúc giục.
Người nọ tay run run ra bài,“Thất, thất đồng……” Trong đầu thì thào cầu nguyện: đừng ăn, đừng ăn a……
Thực bất hạnh…… Phiêu Tuyết cầm ba cây
bài khác trong tay lật ra: “Giang” Cầm thất đồng trên bàn kia xếp cùng
bộ ba của mình thành một loạt.
Người kia thiếu chút nữa chặt tay mình xuống, hít sâu một hơi xem Phiêu Tuyết ra loại bài gì.
Phiêu Tuyết lại lật bài, đầu ngón tay
trắng như ngọc vuốt ve mặt trên cây bài, chỉ thấy Phiêu Tuyết lộ ra một
nụ cười gian, buông xuống cây bài vừa nhặt lên, trực tiếp đem bài trước
mặt mở ra: “Ai nha, giang thượng nở hoa rồi, thực làm ta đau đầu, còn
muốn chơi lâu một chút đâu”
Nam nhân kia run run nhìn ván bài Phiêu Tuyết lật ra, tròng mắt đều muốn rớt xuống, ván bài này thật sự sẽ
thắng hết tài sản trên người hắn, hai chân khẽ run run trực tiếp hôn mê.
Phiêu Tuyết không nói gì nhìn người trước mặt, lại nhìn nhìn Tuấn Lạc đứng bên cạnh xem cuộc vui, bất đắc dĩ mở hai tay.
Tuấn Lạc lập tức đi lên: “Ngươi làm như thế nào?” Thanh âm hỏi không lớn không nhỏ, vừa lúc có thể để cho người bên cạnh nghe thấy.
Một đám quan khách bên cạnh dựng lỗ tai lên.
Phiêu Tuyết không quan tâm vạch trần bí quyết: “Dùng đầu óc tính bài thôi, người đối diện nhìn chằm chằm bài
thật lâu mà không ra bài chứng tỏ cây bài hắn muốn ở trong tay chúng ta, lại tính thủ phảp ra bài của những nhà khác để biết bài trên tay bọn
họ, biết người biết ta, không thắng cũng khó”
Tuấn Lạc cười nhìn Phiêu Tuyết, nhìn
nàng thần thái sáng láng tươi cười, lại nhớ tới đánh giá của mọi người
về nàng: Thích đánh bạc như mạng.
“Chơi đi, ở lại đây chơi” Hắn nói.
Phiêu Tuyết cười hì hì nhìn hắn một cái, lại tiếp tục vùi đầu “cực khổ”.
Bóng đêm mông lung, Tùy Nghị vận khinh công đạp xuống, giống như một bóng đen xẹt qua phía trên.
Tùy Nghị đi tới trước sòng bạc Cát
Tường bước vào. Sau khi nhìn thấy hình ảnh Phiêu Tuyết như cá gặp nước,
khuôn mặt lạnh lùng thế nhưng lại hiện lên một ý cười mơ hồ.
Hắn lặng lẽ đi tới bên người Tuấn Lạc,“Công tử, còn có nửa canh giờ Hiên huynh đệ sẽ tới”
Tuấn Lạc gật đầu, ánh mắt vẫn không rời Cố Phiêu Tuyết.
Xa xa chưởng quầy một thân béo phì luôn âm thầm quan sát thủ pháp của Phiêu Tuyết, Phiêu Tuyết lại thắng một
ván, hắn rốt cục không kiềm chế được bỗng nhiên đứng dậy, lau mồ hôi sau gáy: “Bang chủ, bang chủ xuất hiện”
Hắn chưa từng gặp Phiêu Tuyết, nhưng
căn cứ vào miêu tả của người trong bang, người này chẳng phải bang chủ
được người xưng quỷ khóc thần sầu hay sao?
Hắn vội vàng chạy lên gọi Phiêu Tuyết: “Điệp Ngữ cô nương?”
Phiêu Tuyết theo bản năng mãnh liệt quay đầu: “Sao vậy?”
“Thật là Điệp Ngữ cô nương?” Chưởng
quầy kích động: “Cô nương, lão phu ở đây ra mắt cô nương” Hắn kích động
khom mình hành lễ,“Không biết cô nương đến sòng bạc Cát Tường thị sát,
chiêu đãi không chu toàn mong cô nương thứ lỗi a……”
Phiêu Tuyết nhìn hắn, đôi mắt như nước bỗng nhiên cười thành một đường thẳng, người nàng muốn đợi cuối cùng cũng xuất hiện.
Hai tay vẫy vẫy: “Ta không chơi nữa”
Quay đầu nhìn Tuấn Lạc vẫn đang xem cuộc vui cười: “A Li, ngươi tới” Khi nhìn thấy Tuỳ Nghị bên người Tuấn Lạc nụ cười dừng lại một chút.
Tùy Nghị bối rối thu ánh mắt, lui về phía sau Tuấn Lạc, bảo vệ Tuấn Lạc.
“Được, ta đến” Tuấn Lạc nhiều điểm tiếu ý, tà mị như đêm đen.
Nửa canh giờ đã qua một lúc lâu, nghĩ chỉ khoảng một khắc nữa trò hay sẽ mở màn, chơi một chút cũng không vấn đề gì.
Chỉ thấy Tuấn Lạc lúc mới bắt đầu còn
chút mới lạ, sau lại như nước chảy mây trôi, Phiêu Tuyết vốn muốn làm
hắn xấu mặt, kết quả mưu kế bất thành ngược lại còn bị hắn làm cho kinh
ngạc.
Phiêu Tuyết gọi chưởng quầy sòng bạc
đến phía sau, nói mấy chữ an bày mọi chuyện, chuyện hỏa thương tuyệt đối không thể cho qua dễ dàng như vậy, nàng tuy rằng đánh bạc nhưng cũng
không quên chính sự, đồ của nàng mà cũng dám giành giật, không muốn sống nữa chăng.
Lúc này trong ngoài sòng bạc đều là sóng ngầm mãnh liệt.