Lại nói đến Bích Liễu cung đã loạn
thành một đống người, Khanh Bật Liễu vẫn cố gắng duy trì tư thế cao quý
ngạo nghễ, “Không bắt được thì các ngươi tự đưa đầu nhận tội đi!” Nàng
đập một tay lên bàn, sức lực rất lớn làm chiếc bàn vỡ tan.
“Vâng!” Tiếng trả lời đồng loạt, mọi người lập tức rút ra ngoài.
Lại mấy tiếng quỷ cười vang lên, mấy cây nến trong tẩm cung Khanh Bật Liễu lại vụt tắt.
“Ha ha ha…” Giọng nói này càng nghe
càng giống giọng Lũng Tịch Ngọc… Khanh Bật Liễu không sợ trời không sợ
đất đột nhiên cảm thấy bắp chân như co rút.
Choáng váng trong một lúc, bên ngoài
Bích Liễu cung xuất hiện một bóng người màu đen, một nam tử thoát ra
ngoài, thấy kết quả liền lui. Ngày mai còn phải diễn một màn “chào hỏi”
khác.
Trong Bích Liễu cung, một tay Khanh Bật Liễu bám lấy giường mềm, một tay che ngực an ủi chính mình: nhất định
là ai đấy giả thần giả quỷ. Bên ngoài một tiếng kẻng vang lên, nàng đột
nhiên phát hiện đây chính là khi lãnh cung kia bị cháy, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy một luồng khí lạnh.
“Người đâu, đốt đèn cho bản cung!” Nàng ra vẻ trấn định.
.
Sau đó không lâu, trong ngự thư phòng, ẩn vệ nắm vùng của Đông Phương Tuấn Lạc để giám sát Bích Liễu cung quỳ trước mặt hắn.
Đông Phương Tuấn Lạc tay cầm bút son,
điểm trên tấu chương một cái, giọng nói hắn thấp đến mức không có độ ấm: “Sao? Vừa rồi Bích Liễu cung xảy ra chuyện gì?” Hắn hỏi mà không ngẩng
đầu lên.
Ẩn vệ ôm quyền cúi đầu trả lời: “Liễu phi bị người ta dùng máu chó dội lên.”
Đông Phương Tuấn Lạc nhíu mày, ngẩng đầu lên, dung nhan tà mị hiện ra dưới ánh đèn: “Cái gì? Ngươi nói lại lần nữa.”
Ẩn vệ kia lập lại một lần nữa:” Liễu phi bị người ta dùng máu chó dội lên.”
Đông Phương Tuấn Lạc xác định mình
không nghe sai, “Là ai gây ra?” Trong lòng hắn còn có chút nhảy múa, chờ đợi đáp án, hắn bật cười, còn ai có khả năng vừa nghĩ ra vừa thực hiện
phương pháp chỉnh đốn hoang đường như vậy chứ? Bóng dáng xinh đẹp lại
hiện lên trong lòng.
“Thuộc hạ bất tài, không biết ai gây ra!”
“Ha…” Trong lòng muốn cười nên trên mặt quả thật đã hiện ra nụ cười, “Trẫm đã biết, ngươi đi xuống đi.”
Đông Phương Tuấn Lạc đặt bút son xuống, không còn tâm tình phê tấu chương nữa, nàng chưa đi xa, thì ra nàng vẫn ở gần đây! Ý nghĩ này như một ánh trăng sáng chiếu rọi tâm hồn hắn, tâm tình Tuấn Lạc đột nhiên trở nên rất tốt.
Trước khi ẩn vệ đi ra, hắn lại sai khiến: “Bích Liễu cung còn xảy ra chuyện gì phải lập tức báo lại.”
“Vâng! Hoàng Thượng.” Ẩn vệ ôm quyền, khom người lui ra.
Ánh trăng mới lên, Đông Phương Tuấn Lạc nhìn vầng sáng trên cao, nghĩ tới những chuyện trước đây, hắn cảm thấy
ấm áp trong lòng. Có một loại tình cảm không cần thiết phải thời thời
khắc khắc giữ trong tay, chỉ cần tuyệt đối tin tưởng đối phương thì mọi
chuyện đều tốt đẹp.
.
Trong đại lao của phủ Tông nhân, một
đôi huynh đệ ôm nhau thật chặt, trong phòng giam ẩm thấp trải một lớp cỏ khô thật dày, mặc dù bên cạnh đặt một bộ chăn gối bằng gấm nhưng hai
người vẫn quyết định ôm nhau để sưởi ấm.
Muội muội vùi đầu thật sâu trong ngực
ca ca, thấp giọng hỏi: “Ca, đã lâu như vậy, rốt cuộc khi nào họ mới trả
lại công bằng cho chúng ta? Muội sắp không đợi được nữa.”
Nam tử khôi ngô kia trấn an muội muội
xinh xắn động lòng người: “Rất nhanh thôi, mấy hôm trước không phải Hiên Vương gia mới đến thăm chúng ta sao? Ngọc bội cũng đưa cho hắn xem,
chuyện chúng ta khôi phục thân phận là chuyện lớn, rất nhanh sẽ đến!”
“Nhưng… Nhưng…” Tiếng nói của muội muội càng ngày càng thấp, mang theo cảm giác bất an mãnh liệt, “Ca, huynh
nói chúng ta thật sự có thể trở thành hoàng thân quốc thích sao? Mẹ
chúng ta thật sự là Thái hậu đương triều sao?”
“Đúng vậy, sao không thể? Ngọc bội
chính là chứng minh tốt nhất… Chúng là là hài tử của Cửu vương gia,
chúng ta chính là hoàng thân quốc thích, đừng lo lắng.” Ca ca an ủi muội muội, giúp nàng sửa lại mái tóc, “Đừng lo lắng, Hiên vương gia là người tốt, sau này chúng ta không cần chịu khổ nữa, không bị người khác ức
hiếp nữa…”
“Huynh nói xem vì sao mẹ lại bỏ lại
chúng ta? Nghe nói sau khi sinh xong, bà không gặp chúng ta nữa… Trong
cung cũng không có đệ đệ muội muội, hẳn là bà rất cô độc a? Muội nghe
ngục tốt ở đây nói mẫu thân chúng ta là một nữ nhân không tốt.”
“Bất kể bà có tốt hay không vẫn là mẹ của chúng ta!”
Muội muội kia mờ mịt gật đầu, sau đó lại vùi đầu càng sâu.
Nam Cung Hiên Dật vừa vặn đi tới bên
cạnh, nghe thấy bọn họ nói như vậy chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, hắn dừng lại
một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi tới trước mặt hai người kia: “Đã
không còn sớm nữa, huynh muội các ngươi đi nghỉ sớm đi, phải ở trong lao là uất ức cho các ngươi nhưng phải tin tưởng Hoàng thượng, chắc chắn sẽ trả lại công bằng cho các người.”
Muội muội nhìn thoáng qua Nam Cung Hiên Dật, cảm thấy diện mạo hắn thật là đep, nàng cúi đầu, đưa lưng về phía hắn.
Lại nói đến một nữ nhân quý phái ngồi
bên trong một cái lồng sắt, một mình ở trong Từ Vĩnh cung đã lâu, bà mím chặt môi, khí phách hơn hai mươi năm nuôi dưỡng thành mơ hồ còn thấy
được, vẫn là loại đắc ý nắm chúng sinh thiên hạ trong tay, một loại tự
tin đến mù quáng.
Thượng Quan Uyển Nhi canh giữ bên cạnh bà ta, nữ quan gọi là Mạc Nữ cũng ngồi cạnh.
Móng tay Lũng thái hậu vẫn tô đỏ, mang
theo chút cảm giác kinh khủng, móng tay đỏ tươi đặt trên hai chân bà ta, dáng ngồi rất đoan chính.
Lũng Niệm Từ hiểu được sự thất bại của
mình, ngay cả hai nữ quan bên cạnh mà mình rất tin tưởng cũng là người
của Đông Phương Tuấn Lạc, mới đầu cũng không cách nào chấp nhận nhưng từ từ bà đã đón nhận tất cả.
Vẫn ôm khư khư vẻ kiêu ngạo của một Thái hậu, “Các ngươi không cần trông chừng ta, cho phép các ngươi đi nghỉ ngơi trước.”
Ngữ khí của nàng vẫn không thay đổi, ban ơn vẫn là phương pháp mà bà quen dùng.
Mạc Nữ đã hầu hạ bà hơn hai mươi năm,
bởi vì lần trước nàng không hãm hại được Phiêu Tuyết, tội đánh gãy hoa
trở thành lỗi lầm của nàng, từ đó cũng làm cho nàng hoàn toàn mất cảm
tình với Lũng Niệm Từ. Nghe Lũng Niệm Từ nói như vậy nàng lập tức đứng
dậy bỏ đi.
Lúc đi ra, nàng còn quay đầu lại nói
với Lũng Niệm Từ: “Thái hậu nương nương. Thuận tiện nói trước cho ngài
một tiếng, hai đứa nhỏ mà ngài sinh hạ năm ấy đã bị Hoàng thượng tìm
được rồi, ngài tự mình giải quyết cho tốt.”
Sau khi nghe xong, Lũng Niệm Từ cười: “Hài tử? Ta nào có hài tử? Hoàng nhi của ta lại muốn dùng cách gì hành hạ ta?”
“Hắn là kẻ bất lực chỉ dám nhốt ta vào
lồng sắt, sợ hãi phải đeo lên lưng tội bất hiếu, là kẻ ngay cả đại thù
cũng không dám báo, không biết hoàng nhi của ta có thật sự không còn là
kẻ đơn thuần như trước nữa không?” Ý tứ của bà rất rõ ràng, nghe nói
Đông Phương Tuấn Lạc đã nhốt nữ nhi Cố gia vào lãnh cung, sủng ái Khanh
Bật Liễu đến mức không thể sủng ái hơn được nữa, bà thật sự không tin
Đông Phương Tuấn Lạc còn đùa ra được trò gì nữa.
Huống chi hai tội nghiệt năm đó bà sinh ra đã sớm sai người bóp chết.