Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Chương 112: Chương 112: Thật ra ta không muốn biết




Tuấn Lạc ừ một tiếng, hỏi ngược lại: “Bọn họ là quan hệ gì?” “Nghe nói trấn tây tướng quân còn có vị bào đệ?” Nam Cung Hiên Dật thầm nghĩ trong lòng: phải không, hẳn là còn có vị bào đệ, nếu không ngày đó hắn thấy là cái gì. Tuấn Lạc nhẹ nhàng sờ dọc theo thân chén,“Đúng là có vị bào đệ, nhưng ba năm trước đã chết” Vậy người ở miếu thành hoàng ôm Phiêu Tuyết hôm đó là ai? “Đã chết?” Nam Cung Hiên Dật trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Tuấn Lạc, như muốn đào ra chút bí mật gì đó “Nghe nói mấy ngày nay Mặc gia có việc mừng? Còn có liên quan đến Cố gia?” Tuấn Lạc nhìn hắn đã biết rõ còn cố hỏi, kiên nhẫn cùng hắn: “Trẫm biết, là hôn sự của họ hàng Mặc gia và nhị tiểu thư Cố phủ” “Sao? Vậy ngươi tặng cái gì?” Nam Cung Hiên Dật vẫn nhìn hắn, chờ vẻ mặt khác thường của hắn. Tuấn Lạc bất vi sở động (không động tâm): “Tặng một bộ loan giá cùng mười hòm trang sức” Hắn vẫn tỏ vẻ lạnh lùng như trước, giống như hôn sự này không liên quan đến hắn, không liên quan đến Cố Phiêu Tuyết. “Tặng nhiều thứ tốt như vậy a?” “Ừ, trẫm nên vậy” Tuấn Lạc thấy Nam Cung Hiên Dật gấp đến độ giương mắt nhìn,“Họ hàng Mặc phủ hẳn là nhị công tử Mặc gia phải không?” Hắn rốt cục nói rõ “Người kia chưa chết phải không?” “Tâm Cố Phiêu Tuyết trước kia là ở trên người người kia, đúng hay không?” Khóe miệng Nam Cung Hiên Dật kéo ra một chút cười. “Trẫm phát hiện ngươi bây giờ có chút giống mấy bà tám, nàng hiện tại là quý phi của trẫm, mặc kệ ai tới đều không đoạt được nàng đi” Sắc mặt Tuấn Lạc tối sầm lại, có chút thẹn quá hóa giận cảnh cáo: “Ngươi nhàn rỗi không có việc gì làm, ta lập tức tìm vài Vương phi tới vây quanh ngươi” Chuyện này chọc đến Nam Cung Hiên Dật, hắn vội vàng chặt đứt đề tài kia: “Thần biết sai rồi, thần biết sai rồi” Hắn nghĩ, nếu thực sự cùng lúc cưới mấy người, vậy chẳng phải ầm ĩ chết hắn. Tuấn Lạc lại thở dài một hơi: “Ngày mùng sáu tháng sáu là ngày đại hôn của bọn họ, ngươi nhàn đến vô sự thì thay ta và Phiêu Tuyết tới tham dự đi, mấy ngày này sợ trong cung sẽ bắt đầu một trận phong ba, ta muốn giết Lũng Niệm Từ” Nam Cung Hiên Dật khôi phục lại vẻ đứng đắn: “A Li, lão vu bà bây giờ còn chưa thể chết được, chúng ta muốn nàng sống không bằng chết” Hắn đột nhiên nhớ lại ngày ấy hắn cưỡi ngựa tới nơi đóng quân nhìn thấy hai người kia, người đã tìm nhiều năm mới tìm được, hận của hắn và Tuấn Lạc đối với Lũng Thái Hậu không chỉ diệt Lũng gia là có thể xóa bỏ được. Tuấn Lạc nghĩ đến Lũng Thái Hậu trong thời khắc cuối cùng còn hủy đôi mắt của Tử quý phi, lòng hắn lập tức tràn đầy lửa giận. “Việc này giao cho bát hoàng thúc, nữ nhân kia nhất định sẽ không được sống tốt” Đầu tiên là đả thương Tử quý phi, sau đó lại phạm phải tối kỵ của hắn, khống chế Đông Li nhiều như vậy năm, Túc thân vương sao có thể bỏ qua cho nàng? Lúc này lại để cho hắn biết nguyên nhân vì sao Duệ đế ít con cháu, chỉ sợ hắn hận không thể xé xác Lũng gia thành trăm mảnh. “Trẫm có thể không giết lão bà kia, nhưng trẫm cũng tuyệt đối không để bà ta hưởng thụ nửa điểm vinh hoa phú quý như trước” Nam Cung Hiên Dật lại đè xuống vai Tuấn Lạc: “Ta cũng nghĩ như ngươi” Hai người nhìn nhau, Nam Cung Hiên Dật lại nhìn nhìn mấy tập hính vụ bày ra trên bàn, hắn nói: “Thời giờ không còn sớm, ta đi giúp lão nhân Túc thân vương kia công chuyện, ngươi ở đây xem tấu chương, ta không làm phiền” Tuấn Lạc gật gật đầu, phê chuẩn cho hắn chạy lấy người. Lúc này Khánh Hỉ gọi Thái y, Tuấn Lạc dứt khoát để Thái y cùng đi với Nam Cung Hiên Dật. ~oOo~ Trong Mặc phủ, nha hoàn trong phòng Mặc Duy Thận đột nhiên hưng phấn chạy ra ngoài, chạy tới phòng Mặc Ngọc công tử hiện đang quản lý Mặc phủ, hưng phấn nói: “Biểu công tử! Tướng quân tỉnh, tướng quân rốt cục tỉnh, người đi qua nhìn xem” “Cái gì? Đại ca tỉnh?” Duy Trúc vốn đang luyện chữ, vừa nghe điều này, lập tức đặt bút, theo nha hoàn bước nhanh tới phòng Mặc Duy Thận. Lúc này toàn bộ Mặc phủ đang giăng đèn kết hoa chuẩn bị cưới Cố Phi Sương, Mặc Duy Thận mở mắt đã nhìn thấy mãn nhãn là màu đỏ. Hắn che mắt, có chút không thoải mái, hỏi quản gia Mặc phủ Mặc Phương đứng bên cạnh vẻ mặt vội vàng: “Ta làm sao vậy? Ánh mắt sao lại đau như vậy?” Mặc Phương thấy hắn thức dậy hoàn toàn tốt, thật cao hứng: “Tướng quân người đã tỉnh, người ngủ đã vài ngày, làm biểu công tử lo lắng muốn chết” Đầu óc Mặc Duy Thận còn có chút mơ hồ, dùng tay day day huyệt Thái Dương hỏi: “Biểu công tử? Vị nào là biểu công tử?” Mặc Phương thấy hắn hỏi như vậy, sợ hắn thật sự ngủ đến choáng váng, lập tức giải thích: “Chính là biểu công tử ngày ấy dìu người trở về phủ a, công tử Tô gia ở Thương Châu! Người đã quên? Muội muội thứ mười hai của lão gia, không phải gả đi Tô gia ở Thương Châu sao?” Mặc Duy Thận xoa nhẹ vài cái, đầu óc rốt cục thanh tỉnh một ít: “Hình như là có chuyện như vậy, ta đây là làm sao vậy?” “Đại phu nói là tâm mạch bị kích thích, khí huyết không thông làm cho huyết khí dâng lên, cộng thêm làm việc vất vả quá độ, cho nên bệnh nhẹ biến thành bệnh nặng” Thật ra nguyên nhân bệnh có rất nhiều, Mặc Phương không có cách nào, đành phải nói đơn giản một chút. Mặc Duy Thận vẫn có chút không rõ ràng lắm chính mình vì sao lại nằm nhiều ngày như vậy, hiện tại đầu óc còn có chút nặng nề, hắn miễn cưỡng ngồi dậy, vừa ngồi xuống đã thấy cây Trường Thanh bên cửa sổ treo đầy những dải lụa đỏ kết thành hỉ cầu, ánh mắt hắn lại bắt đầu nhói đau,“Trong phủ làm gì vậy? Treo nhiều đồ vật chỉ thành thân mới dùng là sao?” Mặc Phương cũng biết hắn muốn hỏi, hôn sự này tới có chút vội vàng, nhưng ngày này không chỉ có Mặc phủ chọn, Cố phủ cũng đã chọn ngày này, cho nên không thể dị nghị, hắn đang muốn nói rõ ràng cho Mặc Duy Thận biết hỉ sự này, vừa há mồm muốn nói, đột nhiên Mặc Duy Trúc bước nhanh đến. “Đại ca!” Duy Trúc vội vàng kêu.“Rốt cục tỉnh, mau, Mặc Phương, nhanh đi gọi lang trung trong phủ tới đây” Mặc Phương đột nhiên phát hiện mình sơ sẩy, tay vỗ đầu: “Ôi, sao ta lại có thể quên” Hắn nhanh chân bỏ chạy. Duy Trúc thấy Duy Thận nhìn một đống chữ hỉ kia ngẩn người, hắn biết Duy Thận muốn hỏi cái gì. Duy Trúc nói với nha hoàn hầu hạ bên cạnh: “Các ngươi đi xuống trước mang một ít cháo lên đây, để lại một mình ta chăm sóc đại ca là được rồi” Trong một khắc Duy Thận nhìn thấy Duy Trúc đầu óc lập tức thanh tỉnh, hắn vội vàng hỏi: “Duy Trúc, ngươi không ở biệt viện, ngươi chạy đến đây làm gì?” Chuyện hắn còn sống ngay cả hạ nhân trong Mặc phủ cũng không biết. “Đại ca, ta đã không còn là Mặc Duy Trúc, ta là Mặc Ngọc” “Có ý gì?” Duy Thận hỏi hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.