Nguyệt Linh đi trước cầm đèn, Nguyệt
Quế cầm một giỏ trứng và hai hộp gấm đựng sâm núi, hơi ít một chút, dù
sao khi Phiêu Tuyết vào lãnh cung cũng không mang gì theo… Số còn lại
cho mình dùng cũng không nhiều.
Người đã vào lãnh cung còn có thể tặng sâm núi, đoán chừng từ trước tới nay chỉ có mình Phiêu Tuyết.
Một canh tám khắc, đi khoảng hai khắc
nữa thì ra khỏi rừng trúc, bên ngoài ánh sáng rực rỡ, hướng mắt nhìn đi
còn có thể thấy được một đình viện nho nhỏ không khác Trúc Uyển của
Phiêu Tuyết nhiều lắm, đại khái thì đây cũng là một lãnh cung lạnh lẽo
làm người ta rét run, không có một chút hơi thở con người.
Nguyệt Linh cầm đèn lồng, dưới ánh sáng yêu ớt nhìn về phía tiểu viện kia nói: “Nương nương, chúng ta đã đến nơi rồi.”
Trừ Phiêu Tuyết, tất cả những người
khác làm bộ như xắn tay áo lên, Phiêu Tuyết hít sâu một hơi rồi đi về
phía trước. Chỉ có một con đường nhỏ hoang vu dẫn thẳng tới lãnh cung
kia, một đám người càng đi càng gần, dần dần có thể nhìn thấy ánh sáng
yếu ớt bên trong nhưng vẫn còn chưa rõ lắm.
Phiêu Tuyết đến gần cửa lãnh cung, nàng gõ cửa hai cái, cánh cửa bỗng nhiên phát ra tiếng vang trầm trầm dọa
Nguyệt Quế nhảy dựng lên, Nguyệt Quế nhát gan suýt chút nữa làm rơi hộp
sâm.
Không có ai đi ra nghênh đón, bỗng
nhiên một làn gió đêm thổi qua, đèn lồng trên tay Nguyệt Linh lắc lắc,
đột nhiên “xôn xao” thật dọa người.
“A——” Nguyệt Phàm đột nhiên kêu to lên.
“Nương nương, chúng ta trở về thôi.” Nguyệt Quế bị nơi quỷ quái này dọa cho sợ đến mức năn nỉ với Phiêu Tuyết.
Phiêu Tuyết khua lên dũng khí hỏi
Nguyệt Linh: “Nguyệt Linh, ngươi xác định đã dẫn ta đi đúng chỗ chứ?”
Thật ra, ở nơi quỉ quái thế này…. Nàng cũng có chút sợ.
Nguyệt Linh đặt đèn lồng xuống rồi mới gật đầu với Phiêu Tuyết: “Nương nương, thật sự là nơi này…”
Phiêu Tuyết đối mặt với cánh cửa, lại
than thở, rối rắm không biết có nên đi vào hay không, đột nhiên một
giọng nói truyền đến: “Là ai? Là ai ở ngoài?”
Lũng Tịch Ngọc cầm ngọn đèn từ trong đi ra, cũng vì thế nên Phiêu Tuyết mới nhìn rõ dung nhan của nàng. Nàng
mặc y phục bình thường, không hoa lệ như lúc đầu, trên mặt cũng không
còn nhiều vẻ ương ngạnh nữa, vẻ mặt có vẻ bình thản hơn. Nhìn thấy một
đám người và Phiêu Tuyết đứng bên ngoài, đầu tiên nàng kinh ngạc, sau đó cũng không giống như Thủy Bích tưởng tượng là trực tiếp ném ngọn đèn
xuống, mà ngược lại nói một câu làm người ta muốn rơi hai tròng mắt: “A, muội muội, vào ngồi đi.”
Phiêu Tuyết nhìn Lũng Tịch Ngọc ngày
hôm nay thanh nhã đoan trang cũng không biết phải nói gì, xem ra đối với nàng, nhà tan cửa nát là một bước ngoặt lớn trong đời đã gột rửa ngạo
khí của nàng hoàn toàn sạch sẽ.
Lũng Tịch Ngọc thấy Phiêu Tuyết đứng bất động nên lại hỏi: “Sao vậy? Không vào sao?” Trong giọng nói vẫn còn chút thù địch.
Nhưng Phiêu Tuyết nghĩ không có thù
địch mới là kỳ quái… cũng vì một chút thù địch này mới có bộ dáng Lũng
Tịch Ngọc như hôm nay.
Đã như vậy, Phiêu Tuyết cũng không cần
thiết phải ở ngoài cửa, nàng dẫn mọi người đi vào, “Ta chỉ tới thăm
ngươi một chút… thuận tiện mang cho ngươi vài thứ” Phiêu Tuyết không
biết phải làm sao mới làm cho nàng tiếp nhận ý tốt của mình, ít nhất
nàng đã xác nhận mình hạnh phúc hơn nhiều so với nàng ta.
Lũng Tịch Ngọc “A” một tiếng, trong giọng nói không hề có chút cảm động: “Đều là người đã vào lãnh cung, bày đặt gì chứ?”
Phiêu Tuyết lắc đầu, “Không phải ta sĩ
diện, chỉ là ta và ngươi bây giờ coi như là hàng xóm, ra mắt một chút có gì mà không thể…”
“Muội muội… Lời này là nói đùa chăng, tỷ tỷ ta có gì để lại mặt cho ngươi?”
Phiêu Tuyết tự động xem nhẹ lời châm
chọc này, liếc mắt với Nguyệt Quế bảo Nguyệt Quế đưa đồ vật vào. Khi
Nguyệt Quế muốn đưa đồ vào, Lũng Tịch Ngọc đột nhiên đưa tay ngăn nàng:
“Thứ này ta không cần, cầm về đi.”
Phiêu Tuyết nhìn một màn này rồi thầm
nghĩ, mặc dù thói đời điên đảo, thiên hạ này đã không còn là bầu trời
của Lũng gia nữa nhưng ngạo khí đã nuôi dưỡng trên người nàng nhiều năm
như vậy vẫn không có cách nào dễ dàng bỏ đi để nhận sự bố thí của người
khác, nhưng những thứ này của nàng cũng không phải bố thí… đây là một
phần tâm ý thôi.
Phiêu Tuyết khuyên nhủ: “Tỷ tỷ nên nhận đi, ta là vì đứa nhỏ.”
Quả nhiên khi nói đến đứa nhỏ, đôi mắt Lũng Tịch Ngọc nhất thời trầm xuống, cánh tay ngăn Nguyệt Quế cũng buông xuống.
Phiêu Tuyết lại đánh mắt với Nguyệt Quế, Nguyệt Quế hiểu ý đem những thứ kia đi vào.
Lũng Tịch Ngọc như đang cười nhạo chính mình, chậm rãi nói: “Muội muội cũng giữ lại cho mình chút đi, không
chừng muội muội ngươi cũng có thai đấy.” Vừa dứt lời, nàng xoay người
sang chỗ khác, bàn tay cầm ngọn đèn vững vàng không lay động, đi vào
trong.
“Đi vào ngồi đi” Nàng nói.
Phiêu Tuyết không nghĩ gặp lại nàng ta lại là tình huống như thế này, nàng nhấc váy bước qua cửa đi vào.
Lãnh cung của Lũng Tịch Ngọc có thể nói là nghèo nàn xơ xác, chỉ có bốn bức vách, một cái bàn, hai cái đèn dầu, hai cái ghế…Không phải chứ. Thì ra lãnh cung thật sự là cái dạng này…
Phiêu Tuyết đột nhiên cảm thấy Trúc Uyển còn tốt hơn nhiều bên này của
Lũng Tịch Ngọc.
Phiêu Tuyết đánh giá bốn phía một lượt, Lũng Tịch Ngọc thở dài: “Muội muội, không cần nhìn. Bên này của tỷ tỷ
chính là như vậy.” nói xong chỉ cái ghế nói: “Một cái cho ngươi, những
nha hoàn còn lại đành phải đứng vậy.”
Lũng Tịch Ngọc nói xong cũng không để ý đến những người khác mà ngồi xuống trước, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ không coi ai vào mắt nhưng Phiêu Tuyết biết thật ra nàng đã thay đổi, không còn
là nàng như trước nữa.
Phiêu Tuyết nhìn cái bụng còn bằng
phẳng của nàng sau đó dời ánh mắt đi nơi khác, đột nhiên tò mò, tại sao
không thấy người tới hầu hạ?
Vì thế Phiêu Tuyết hỏi: “Nha hoàn hầu hạ đâu? Chẳng lẽ không có ai sao?” Không phải nói có nha hoàn hầu hạ sao.
Lũng Tịch Ngọc cười một tiếng. “Ta là
một phi tử bị tống vào lãnh cung, còn muốn có nha hoàn hầu hạ? Cho dù có nha hoàn cũng chẳng bằng không có.”
Một tiếng ho nhẹ truyền đến, một thân
ảnh yểu điệu xuất hiện ở cửa, trong bóng tối chỉ nhìn thấy có vẻ như
nàng đang cầm bình trà, chậm rãi tiến lại.
Sức chú ý của Phiêu Tuyết thoáng chốc đã bị kéo đi, nữ tử cầm bình trà nhìn thấy Phiêu Tuyết lập tức mở mồm kêu: “Nương nương…”
Người tới, trà tới. khi khuôn mặt nàng
đi vào dưới ánh nến Phiêu Tuyết mới nhìn rõ gương mặt thanh tú đó, Phiêu Tuyết giật mình kêu lên: “Nguyệt Nô!”