Nguyệt Quế lập tức đỡ lấy Phiêu Tuyết,
trong nháy mắt Phiêu Tuyết như không nhìn thấy gì. Toàn thân lảo đảo,
vừa đứng dậy lại ngã xuống. “Mắt… mắt… không nhìn thấy.” Phiêu Tuyết
giãy dụa đứng dậy, hai tay ôm đầu.
Nguyệt Phàm đỡ Phiêu Tuyết gọi lớn: “Nương nương, sao lại như thế này?”
Phiêu Tuyết vịn trán: “Biết vậy đã không nhảy, có lẽ là xoay vòng nhiều quá nên hơi choáng váng.”
Nguyệt Linh nghe nói Phiêu Tuyết bị ngã vội vàng xông tới, ánh mắt có chút quái dị: “Mau dìu nương nương vào phòng.”
Phiêu Tuyết cũng không ngăn cản các nàng nhưng trong lòng lại nảy lên suy nghĩ về thân thể của mình. Chẳng lẽ thật sự có chuyện…
Phiêu Tuyết nắm chặt tay Nguyệt Quế sau đó bảo tất cả những người kia đi ra ngoài. Đợi đến khi chỉ còn một
mình, Phiêu Tuyết mới mở mắt nhìn Nguyệt Quế, mặc dù chỉ nhìn thấy cái
bóng mông lung, “Nguyệt Quế, ta có chuyện muốn hỏi ngươi được không?
Ngươi đừng dấu ta.”
Nguyệt Quế ngoan ngoãn gật gật đầu: “Nương nương muốn hỏi gì?”
“Hôm ấy thái y đến xem bệnh, ngoại trừ
nói mệt mỏi qúa độ còn nói gì khác không?” Phiêu Tuyết hỏi Nguyệt Quế,
trong mọi người, Nguyệt Quế là người nhỏ tuổi nhất cũng là người trong
sáng nhất.
“Nương nương nghĩ gì vây? Thái y chỉ
nói người suy nghĩ quá độ, còn lại đều nói với Nguyệt Linh, chúng ta
không biết.” Nguyệt Quế khai báo chi tiết.
Phiêu Tuyết “A” một tiếng, xem ra Nguyệt Quế thật sự không biết gì.
Trong khi nói chuyện, cửa phòng đột
nhiên bị gõ nhẹ, Nguyệt Quế đứng dậy mở cửa, sau đó Nguyệt Linh bê một
cái chén đi vào: “Nương nương, ta đi ngự thiện phòng lấy long nhãn nấu
một nồi canh long nhãn cho người uống.”
Phiêu Tuyết giả bộ như không nhận ra điều gì, vẫn cười vui vẻ như trước, “Thật lâu không uống, bưng tới đây, ta muốn uống.”
Nguyệt Linh thoải mái bưng đến trước, Phiêu Tuyết nhận lấy rồi vùi đầu uống.
Nguyệt Linh vẫn nhìn nàng uống, giống như mỗi một ngụm nàng uống lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Một lúc sau, Phiêu Tuyết đặt thìa xuống bảo Nguyệt Quế bê ra ngoài, để lại một mình Nguyệt Linh.
Đầu tiên Phiêu Tuyết cười, sau đó nụ
cười từ từ đọng lại, nàng nghiêm mặt: “Nguyệt Linh, long nhãn là cây bổ
mắt, ngươi đây là đang ám chỉ điểu gì?”
Sắc mặt Nguyệt Linh thoáng chốc khó
coi: “Nương nương..” Nàng không có, nàng chỉ muốn bồi bổ đôi mắt cho
nương nương, không nghĩ tới lại để lộ.
“Chuyện tới nước này, các ngươi còn
muốn giấu diếm ta tới khi nào?” Lần đầu tiên Phiêu Tuyết lớn tiếng nói
chuyện như vậy khiến nàng run run.
Không, nàng không thể tin, nàng không thể không có ánh sáng, nàng không thể chịu được kết quả như vậy.
A Li cũng biết sao? Cho nên mới cưng
chiều nàng như vậy, cho nên mới nói những lời như vậy, cho nên mới vội
vàng đưa nàng đi gặp Tử Quý phi, đưa nàng tới núi Vạn Thọ nhìn mặt trời
mọc, mặt trời mọc đẹp như vậy… Tại sao nàng đã cảm nhận được tình yêu
của hắn nhưng vẫn đau như vậy. Bộ dạng hiện giờ của nàng, sao có thể
xứng đôi với hắn? Nàng đã không giúp hắn được bao nhiêu, giờ ngược lại
còn liên lụy đến hắn? Nàng không làm được…
Phiêu Tuyết đang cười, nụ cười lạnh như băng. Ngay đêm qua nàng còn nói nàng sẽ trở thành đôi mắt của Tử Quý
phi, hôm nay lại ngay cả đôi mắt mình cũng không giữ được.
Phiêu Tuyết đột nhiên cảm thấy mình
thật vô dụng, bộ dáng mù của Tử Quý phi hiện lên ngay trước mắt. Nàng
lại… để A Li chịu đau khổ như vậy lần nữa.
Nguyệt Linh cứ đứng ngây ngốc ở đầu giường như vậy, cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ trên người nàng.
“Nương nương!” Nàng thiếu chút nữa cũng khóc lên. “Bất luận thế nào, không phải còn có Nguyệt Phàm, Nguyệt Hiên chúng ta sao? Người đừng như vậy, đừng làm ta sợ.”
Phiêu Tuyết ha ha cười, cười đến rã
rời. “Nguyệt Linh, hôm qua thái y nói những gì, ngươi nói lại chính xác
cho ta biết… Nếu ta đã đoán được thì nói tất cả cho rõ ràng đi.”
“Vâng…” Nguyệt Linh lau nước mắt, “Hôm qua thái y tới đây xem rồi nói: ‘Tụ huyết, không có cách chữa’ ”
“Cái gọi là ‘không có cách chữa’ chính
là mắt ta không chữa khỏi được, đúng không?” Nguyệt linh vừa nói xong
nàng đã hiểu rõ. Tụ huyết… đây không phải do hôm đó bị hòn đá của Nguyệt Phàm đập phải hay sao?
Cho dù tình trạng như vậy, nàng vẫn suy nghĩ cho người khác. Phiêu Tuyết kéo tay Nguyệt Linh nói: “Không được
nói cho Nguyệt Phàm, dù thế nào cũng phải giấu.” Nếu không Nguyệt Phàm
sẽ tự trách đến chết, nha đầu ngốc kia không biết sẽ làm nên chuyện gì.
Nguyệt Linh hiểu ý Phiêu Tuyết, nàng gật đầu.
Phiêu Tuyết hài lòng nhìn Nguyệt Linh
sau đó khó chịu nằm xuống, kéo chăn qua đầu: “Ta mệt mỏi quá, muốn nghỉ
ngơi một chút, ngươi ra ngoài trước đi, có việc gì ta sẽ gọi.”
Đã quá trưa, Phiêu Tuyết vẫn còn nằm
trong phòng. Nắm trong tay là ngọc bội Tuấn Lạc để lại cho nàng ngày hôm đó và chiếc khăn tay Phi Sương cố ý đánh rơi. Từng ký ức tràn về trong
đầu, nàng nhìn về phía cây quế ngoài cửa sổ, trái tim như bị phủ một lớp bụi. Nụ hoa ngoài cửa sổ rực rỡ như thế, nhưng nàng sẽ không thể nhìn
thấy nữa.
Từ nay về sau, thế giới của nàng chỉ còn bóng tối.
Một giọt nước mắt bất giác rơi xuống, rồi lại một giọt rơi xuống, bàn tay nắm chăn nắm chặt hơn một chút.
Cửa phòng “kẹt” một tiếng bị đẩy ra, Phiêu Tuyết theo bản năng hỏi: “Ai”
Một bộ y phục tiến vào tầm mắt Phiêu
tuyết, người tới lại là Lũng Tịch Ngọc mà nàng không thể nào ngờ tới.
Lũng Tịch Ngọc bụng đã hơi nhô lên cầm trong tay một hộp nhân sâm, là
một trong hai cái mà hôm đó nàng đã tặng cho nàng ta.
“Muội muội, thân thể khá hơn chút nào chưa?” Lũng Tịch Ngọc mở lời trước.
Phiêu Tuyết không biết nên đối mặt với
Lũng Tịch Ngọc như thế nào, cảm giác chính mình lúc này còn đáng thương
hơn. “Ta… không có chuyện gì.” Phiêu Tuyết trả lời trái với lương tâm
mình.
“Ta…” Lũng Tịch Ngọc ấp úng, giống như khó nói thành lời. “Ta tới tặng sâm… thân thể ngươi cũng cần..”
“Ngày đó ta nghe Nguyệt Nô nói ngươi bị nôn… Ta nghĩ, đại khái là ngươi cũng có rồi…” Trên mặt Lũng Tịch Ngọc
nổi lên một vạt hồng, “ta cũng không có gì… chỉ có thể đem sâm hôm đó
ngươi tặng tặng lại cho ngươi.”
Trong lòng Phiêu Tuyết tuôn ra một dòng suối ấm áp, mở miệng cũng không biết nói gì. “tỷ tỷ…” Lúc này nàng thật lòng gọi một tiếng. Không nghĩ tới sẽ có một ngày Lũng Tịch Ngọc biết
quan tâm đến người khác.
Phiêu Tuyết lập tức đứng dậy đi tới
trước mặt Lũng Tịch Ngọc, nắm chặt bàn tay đang cầm hộp gấm kia, cặp mắt to sâu thăm thẳm nhìn thẳng vào Lũng Tịch Ngọc… cảm động không nói
thành lời.