“Vâng……” Hai nha hoàn lập tức cúi người lui ra.
Thấy hai nha hoàn đã lui ra, Thủy Bích đem bức thư trong người đưa cho Phiêu Tuyết.
Phiêu Tuyết cũng sửa thái độ hi hi ha
ha bình thường, theo phong thư rút ra mẩu giấy đen, sau đó vẻ mặt chính
sắc hướng Thủy Bích nói: “Quả nhiên là Minh bang gởi thư” Đồng thời còn
âm thầm tò mò, thư tháng này gửi có chút thận trọng quá mức.
Thủy Bích nhìn tờ giấy viết thư màu đen kia liếc mắt một cái, khẩn trương hỏi: “Có phải hay không bang xảy ra
chuyện gì? Thế nhưng vận dụng thư hiệu phù đen”
Phiêu Tuyết nhíu đôi mắt trong như nước cúi đầu xem thư: “Nhìn liền biết”
Trong thư bày ra nội bang sắp tới biến
cố khá lớn, đặc biệt Phiêu Tuyết có vẻ chú ý đến đổ phường, chuẩn bị gần một tháng đổ phường lớn nhất kinh thành Cát Tường đổ phường cũng thuận
lợi khai trương, còn có những khoản giao dịch chính. (Đổ phường = sòng
bạc)
Nhân tài bị xem nhẹ thường là người đáng sợ nhất. Nàng Cố Phiêu Tuyết chính là một ví dụ như vậy.
Ngoại nhân chỉ biết Cố gia đại tiểu thư am hiểu cầm kỳ thư họa tài nghệ, cùng tiểu thư khuê các bình thường
giống nhau, nhưng bởi vì chơi bạc như mạng kết quả ngay cả tiểu thư khuê các bình thường cũng không giống, ai cũng tuyệt đối sẽ không đem một nữ tử như vậy cùng bang chủ Chi Nhất bang nắm trong tay tam đại thương
huyết mạch kinh tế thiên hạ liên tưởng đến nhau.
Phiêu Tuyết đoán cái lão hồ li trong
nhà kia hại mình cũng chính là vì nguyên nhân này, bởi vì nàng là người
nắm trong tay Đông Li quốc huyết mạch kinh tế, cho nên đem nàng tiến
cung, muốn cho nàng giúp Hoàng Thượng trẻ tuổi đoạt lại hoàng quyền.
Phụ thân mình kia chính là rất trung
tâm (ghép của trung thành và tận tâm ý mà, Tuyết tỷ cũng chơi chữ xì tin quá cơ), không hổ là rường cột nước nhà phụ tá tiên hoàng, cho nên
trung thành và tận tâm, không thể chịu đựng được ngoại thích chuyên
quyền, muốn giúp Đông Phương Tuấn Lạc đoạt lại hoàng quyền thuộc về
mình, là ngay cả nữ nhi chính mình đều kính dâng ra ngoài.
Nhưng là…… Đông Phương Tuấn Lạc kia không hề có bộ dáng tâm cơ……
Nghĩ đến Đông Phương Tuấn Lạc, Phiêu Tuyết không khỏi bật cười, ngay cả nàng cũng chưa phát hiện mình nở nụ cười.
Trước không nói nàng không muốn gia
nhập đấu tranh hoàng quyền, nhìn một màn giữa Đông Phương Tuấn Lạc và
Thái Hậu trên đại hôn điển lễ kia, nàng chỉ biết tình huống không ổn.
Huống chi Duy Thận ca ca câu nói kia: “Ngươi tiến cung sau có thể giả
ngu liền giả ngu, có thể vào thâm cung liền vào thâm cung, không cần
cùng hoàng quyền tranh đấu……”
Không ai có thể bức nàng làm chuyện
nàng không muốn, cho nên…… Thật có lỗi, lão cha a, nữ nhi lực bất tòng
tâm a…… Trách chỉ trách ngươi tạp dưỡng ra nữ nhi như vậy, nhất tiểu hồ
ly.
Phiêu Tuyết cười hì hì làm cho Thủy
Bích cảm thấy tất cả đều ổn, sau đó chính mình cầm quần áo hướng nội
điện chạy đi, sắp tới Minh Bang được Trương Mặc trông coi rất tốt, về
phần Thượng Quan Uyển Nhi, thoạt nhìn như là tâm phúc Lũng Thái Hậu,
không phải quân cờ của lão cha hồ li……
Phiêu Tuyết đem hoa mỹ hỉ phục trên
người cởi ra, lộ ra da thịt trắng như ngọc, sau lưng còn có một cái bớt
hình điệp trông rất sống động.
Nàng nhẹ vỗ về cái bớt của mình, nhẹ
nhàng thở dài một hơi, Trang Chu mộng điệp, đến tột cùng là Trang Chu
mộng điệp vẫn là điệp mộng Trang Chu? Thế sự biến thiên, bừng tỉnh nhân ở trong mộng lại giống như mộng ở trong nhân……
Tóc đen bay xuống chạm đến đầu ngón tay của nàng, nàng tốc tốc thay quần áo, nhanh chóng mượn sức khinh sam
nháy mắt đem điệp bối dấu đi, cả người khôi phục như thường, trên mặt
lại là nét cười.
Phiêu Tuyết đổi xiêm y, thu thập hết
thảy sau mới biến thân lười thắt lưng biên từ trong điện đi ra. Chỉ thấy Thủy Bích vẫn không nhúc nhích đứng ở cửa, thấy nàng vừa ra tới lập tức làm một cái vạn phúc lễ, Phiêu Tuyết phát hiện nàng quái dị, toàn bộ
đôi mi thanh tú đều ngưng lại.
Trang Chu mộng điệp: điển tích Trung
Quốc “có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà
không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là
Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu”. Cái này rất là khó giải thích. Theo ta, đây là một cách
nói để chỉ con người không hài lòng với hiện tại, muốn nằm mộng để có
cuộc sống như ý. Giống như Trang Chu muốn hóa điệp tự do tự tại, còn
điệp là muốn hóa Trang Chu để được làm người.