Ba kiệu hoa, hiền phi của Tể tướng phủ
chủ động nhường đường, tam giá biến nhị giá, nhị giá lại biến thành nha
hoàn đối đầu, bọn nha hoàn Lũng của quốc công phủ mắng tổ tông hữu phó
xạ Lương phủ ngay cả xương cốt cũng không còn. Phiêu Tuyết khí định thần nhàn ngồi trong kiệu hoa, ngửi được mùi thơm, bỗng nhiên khóe mắt nhìn
đến túi hương bên hông, suy nghĩ nhất thời bay đến nơi khác.
Hôm nay sau khi dùng qua điểm tâm không lâu, trong cung phái tới kiệu hoa, Tiểu Ngoan Tử vụng trộm chạy tới cửa trước thăm dò, trở về bị dọa đến mức oang oang kêu, nói trận thế hoàng
gia thật sự không giống bình thường, so với hôn lễ của các đại thần
không biết đồ sộ hơn bao nhiêu lần! Trang sức màu đỏ phủ kín mười dặm,
từ xa nhìn lại đã thấy đội ngũ đón dâu.
Phiêu Tuyết còn nhớ lúc ấy mình đi đến
trước gương đồng, mặt gương hiện ra bóng dáng mơ mơ hồ hồ. Không cần
cười cũng được coi là tiểu giai nhân, đem cái kia nhét vào túi rồi giấu
thật sâu trong tay áo, kiểm tra lại xiêm y…… Nghĩ đến mình hôm qua ngâm
một đêm đã bốc lên mùi mắm tôm mà cười. Tuy rằng không để ý đến trang
phục xuất giá, nhưng đường đường là con gái quan Tể tướng, phải giữ thể
diện cùng uy nghiêm hoàng thất, ngoài mặt phải tỏ ra như bình thường.
Bảo toàn tính mệnh không có nghĩa là không biết xấu hổ, nếu làm quá mức
chỉ sợ chết nhanh hơn.
Thủy Bích là nha hoàn hồi môn duy nhất
nhập cung, lúc ấy đang vội vàng gọi người săn sóc tân nương: “Tiểu thư
đã chuẩn bị xong, mau đưa tiểu thư vào trong kiệu đi, nếu không chậm trễ giờ lành không tốt.”
Vừa nói dứt lời, cách đó không xa liền
truyền đến tiếng gọi ầm ĩ: “Tỷ tỷ…… Tỷ tỷ……” Phi Sương mở miệng gọi tỷ
tỷ, ngữ khí dồn dập như thủy triều.
Phiêu Tuyết còn nhớ lúc ấy nàng còn
cười hì hì hỏi: “Phi Sương a, tìm tỷ tỷ có chuyện gì? Không phải đổi ý
muốn thay tỷ tỷ gả tiến cung chứ?”
Phi Sương ngừng lại ở đối diện, cười
đáp: “Tỷ tỷ nói gì vậy, trước kia là muội muội không hiểu chuyện, tỷ tỷ
đùng so đo với muội muội ta……”
Nàng trên mặt mang nét cười, sau đó vội vàng lấy ra một cái túi hương trong tay áo, nhét vào trong tay Phiêu
Tuyết, “Đây là lễ vật ta tặng tỷ tỷ, muội muội mấy năm nay không tốt, hy vọng tỷ tỷ có thể tha thứ!”
Nha hoàn bên người Phi Sương đi theo
phía sau, Thủy Ngưng, cũng nhanh nhảu phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, đại
tiểu thư, người xem túi hương này làm thật tốt, còn có thêu long phượng
trình tường. Nhanh nhanh nhận lễ vật của nhị tiểu thư đi……”
Phiêu Tuyết chần chờ tiếp nhận, phía sau là bóng dáng thấp thoáng của Liễu Như Mi cùng Cố Hà Đông.
“Hà Đông a, ngươi xem các nàng rốt cục không còn tranh đấu……” Liễu Như Mi lệ nóng chảy dài……
Nhớ lại Phi Sương tươi cười: “Tỷ tỷ ngươi đi thong thả, muội muội không tiễn……”
~oOo~
Kỳ thật, coi như là chấm dứt một cái khúc mắc.
Phiêu Tuyết nghĩ, bỗng nhiên bật cười.
Trong tay gắt gao nắm túi hương Phi Sương đưa. Tuy rằng muội muội trước
đối địch với nàng nhưng cốt nhục thân tình, chung quy là cho qua cho
thoải mái.
Phía trước còn nhốn nháo, Phiêu Tuyết
ngửi được mùi ngon, sáng nay ăn món canh hải sản, trên người thoảng mùi
vị mắm tôm, móng tay như còn có chút màu tối tối…… (há há, Tuyết tỷ ở
bẩn… há há)
Phiêu Tuyết quay đầu nhìn xúc xắc, quân bài phía sau một chút,…… Quả nhiên vẫn là giang sơn dễ đổi…… Nàng lấy
tay áo che mặt nhếch miệng cười. Tựa hồ nghe thấy mẫu thân Liễu Như Mi
trong mộng the thé kêu. “Tuyết Nhi a…… Trong phủ không có đánh bạc nương thật nhớ ngươi a……” (*trợn mắt* *há mồm*)