Tuấn Lạc không nói chuyện, cứ như vậy liều mạng ôm Phiêu Tuyết,“Ta không muốn nói”
“Không muốn nói thì đừng nói đi” Phiêu Tuyết ghé vào lỗ tai hắn nỉ non.
“Tâm tình ta không tốt” Tuấn Lạc nói.
“Hỏi ngươi ngươi không chịu nói ra
nguyên nhân, lúc này lại nói với ta tâm tình ngươi không tốt” Phiêu
Tuyết không nhịn được oán giận nói, nói xong liền giãy ra khỏi cái ôm
của hắn: “A Li, ngươi ôm ta chặt quá, ta không thở được”
Tuấn Lạc cười, buông lỏng Phiêu Tuyết ra, sau đó ngồi xuống nhuyễn tháp.
Tuấn Lạc cũng kéo Phiêu Tuyết lại, làm
cho Phiêu Tuyết cũng ngồi trên nhuyễn tháp, đầu lại tựa vào trong lòng
hắn.“Hôm nay trẫm phát giận với Tương công công ” Hắn nói.
Phiêu Tuyết không giãy dụa, cứ như vậy an nhàn nằm trong lòng hắn, trả lời: “Ta biết…… vừa rồi khi đi vào có nghe Xuân Tiểu nói”
Hắn vén lên một lọn tóc đen của Phiêu Tuyết, “Ta đã rất nhiều năm chưa phát giận”
Phiêu Tuyết nói: “Biết…… Bởi vì từ ngày đầu tiên ta gặp ngươi, ngươi chính là đang cười, mỗi ngày đều cười,
ngay cả khi bắt nạt ta cũng cười, khi bị ta bắt nạt ngươi cũng cười, chỉ là đôi khi cười đến đẹp mắt, đôi khi cười đến dữ tợn”
Tuấn Lạc vừa nghe, nhướng mày lên,“Vậy ngươi xem ta hiện tại là cười đến đẹp mắt, hay là cười đến dữ tợn?”
Phiêu Tuyết đối mặt với hắn, chuẩn bị
một tư thế đoan trang, ai ngờ vừa mới quay đầu chưa kịp phòng bị đã bị
hôn một cái, Tuấn Lạc vẻ mặt tà ác cười nhìn nàng.
Phiêu Tuyết ngây ngốc, lập tức cúi đầu.
“Tại sao không nói gì?”
Phiêu Tuyết hung tợn thầm nghĩ trong
lòng: Nói cái gì? Chẳng lẽ nói nàng bị hôn trộm thật sự vui vẻ? (Há há,
ta nghe thấy rồi, ta sẽ khoe với Lạc ca)
Vì che dấu xấu hổ, Phiêu Tuyết há mồm
hỏi: “Hôm nay, là vì ta mới không trở về cung sao? Vì sao không nói cho
ta biết tâm ý của ngươi?”
Phiêu Tuyết lại đối mặt với tầm mắt
Tuấn Lạc, Tuấn Lạc không quen bị người ta chọc phá tâm tư, trong mắt
thậm chí còn thấy nét ngượng ngùng hiếm có,“Khụ……” Hắn ho nhẹ một tiếng.
Phiêu Tuyết trực tiếp bật cười: “Ha ha……”
Phiêu Tuyết cũng không biết thế nào là
cao thấp, nhìn thấy bộ dạng này của Tuấn Lạc thật thú vị, trực tiếp học
nữ tử thanh lâu vươn ngón giữa, cười cười nâng cằm Tuấn Lạc “Sao, A
Li……”
Lúc này Tuấn Lạc cũng nóng theo, vẻ mặt quẫn bách, lại bị Phiêu Tuyết đùa giỡn.
Hắn quay đầu,“Trẫm không chơi cùng ngươi”
“Vừa rồi còn là ‘Ta’, giờ đã biến thành ‘Trẫm’…… Đều nói lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, A Li, ngươi
còn kim dưới đáy biển hơn cả lòng của nữ nhân”
“Ta……” Tuấn Lạc bị Phiêu Tuyết làm cho á khẩu không trả lời được.
Phiêu Tuyết nghĩ thầm trước kia sao lại không phát hiện làm cho Tuấn Lạc kinh ngạc là trò đùa tốt như vậy?
Nàng dứt khoát trèo lên người hắn, vuốt vuốt chuỗi ngọc trước ngực hắn, ngón tay vẽ một vòng lại một vòng, mị
mị nhìn hắn: “A Li, có thích ta không?”
Tuấn Lạc ổn định tâm thần, không muốn bị Phiêu Tuyết ảnh hưởng, trầm ngâm một lát, như đang suy tư, hồi lâu mới trả lời: “Thích”
Phiêu Tuyết kích động trong lòng, hắn thật sự thích nàng, nhưng……“Vì sao phải suy tư lâu như vậy?” Phiêu Tuyết chọn cách hỏi.
“Bởi vì ta nghiêm túc” Một cái cười thật đáng ăn đòn.
Nói xong Tuấn Lạc lập tức tiến lại,“Để cho vi phu hôn một cái”
Hắn còn chưa tiến lại, Phiêu Tuyết đã
bật ra xa khỏi lồng ngực hắn, xoay người xuống khỏi nhuyễn tháp che cái
trán nói: “Ôi, đầu đau quá, sao lại đau như vậy…… Hoàng Thượng, thần
thiếp cáo lui trước” (Hai anh chị này kẻ tung người hứng kinh quá cơ)
Tuấn Lạc đưa tay, muốn kéo nàng trở lại, nhưng nàng đã nhảy ra rất xa.
Tuấn Lạc thấy nàng đã tránh ra rất xa, thở dài một hơi.
Phiêu Tuyết lại nhớ tới bộ dáng thất thường vừa rồi của hắn, vội vàng ân cần nói: “A Li, lại làm sao vậy? Vì sao thở dài?”
“Ngươi lại đây trẫm sẽ nói cho ngươi
biết” Vẻ mặt của hắn đặc biệt đứng đắn, khẽ nhếch môi làm cho người ta
thoạt nhìn không hề giống nói giỡn.
Tim Phiêu Tuyết lại nảy lộp bộp, như bị mê hoặc đi về phía trước.
Tuấn Lạc lại kéo nàng vào lòng, lúc này thông minh hơn, lật người trực tiếp đặt Phiêu Tuyết dưới thân,…… Phiêu
Tuyết lúc này mới bất ngờ kinh ngạc, hắn lại dẫn dụ nàng.
“Có phu như ngươi, thật sự là xui xẻo” Phiêu Tuyết tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Phu nhân, chỉ giáo cho?” Tuấn Lạc nhướng mày, hơi thở bật ra làm cổ Phiêu Tuyết ngứa ngứa.
“Phu quân của ta còn đẹp hơn ta” Chắc là nữ nhân đều sẽ đố kỵ đi.
Khuôn mặt Tuấn Lạc nhất thời lạnh
xuống, trong ánh mắt như có sương mù ngưng đọng, nồng đậm đến mức như
ngàn vạn mây đen không tan được.
Hắn hỏi Phiêu Tuyết: “Liễu phu nhân…… Nương ngươi đối với ngươi có tốt không?”
Hắn nhắc tới chuyện thương tâm của
Phiêu Tuyết, tâm Phiêu Tuyết cũng trầm xuống.“Nương ta nàng……” Phiêu
Tuyết nhất thời ủy khuất không mở mắt.“Nương ta nàng vừa mới nói không
cần ta……”
“Vậy nương ngươi có tốt không?” Tuấn Lạc nghiêm túc hỏi.
“Nương ta đương nhiên là tốt, cho dù
nàng có lại đánh ta mắng ta như thế nào, nhưng cuối cùng trong tim nàng
vẫn không yên” Mặc kệ như thế nào, mẫu thân trong thiên hạ đều yêu nữ tử của mình.“Nương nàng chỉ là…… yêu Phi Sương nhiều hơn yêu ta một chút
thôi”
Phiêu Tuyết không biết vì sao hôm nay hắn lại nói đến từ mẫu thân này, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Quả nhiên không như bình thường, Tuấn
Lạc trở xuống từ trên người Phiêu Tuyết, nằm thẳng bên cạnh Phiêu Tuyết, hai người cứ như vậy cùng nhau nhìn xà nhà khắc hoa trên đầu, trên xà
nhà vẽ một vài bức tranh, thật sự rất đẹp.
Phiêu Tuyết cầm tay Tuấn Lạc, vuốt ve
trên mu bàn tay hắn, vuốt những ngón tay thon dài của hắn.“Hôm nay phát
giận với Tương công công, chẳng lẽ Lũng Thái Hậu đã xảy ra chuyện?”
Trong lòng Phiêu Tuyết, Tuấn Lạc từ nhỏ mất mẹ, được Lũng Thái Hậu thay nuôi nấng, sự kiện mười năm trước, nàng hoàn toàn không biết gì cả, đương nhiên sẽ không biết còn tồn tại một
Tây cung Thái Hậu. Mà Lũng Thái Hậu ngoại trừ tước đoạt hoàng quyền,
cũng chưa từng ngược đãi Tuấn Lạc, nàng đoán rằng Tuấn Lạc có tình cảm
với Lũng Thái Hậu, vì vậy mới hỏi.
Tuấn Lạc cầm ngược lại tay Phiêu Tuyết, làm cho mười ngón tay hai người đan xen.
“Ngươi thật sự muốn biết hôm nay trẫm vì sao phát giận?”
“Chỉ cần là chuyện của A Li, ta đều muốn biết” Phiêu Tuyết nói.
Phiêu Tuyết chưa từng cảm thấy trái tim hai người gần như thế, giống như kề cùng một chỗ thật gần, bên cạnh
nàng chỉ có hắn, bên cạnh hắn cũng chỉ có nàng.
“Mẫu hậu……” Tuấn Lạc giật mình thấy sai, sợ Phiêu Tuyết hiểu lầm là Lũng Thái Hậu, vì thế sửa lời nói: “Nương ta……”
Hắn ngừng lại.
Giống như chuẩn bị tư tưởng, ngừng một hồi lâu hắn mới chậm rãi nói: “Nương ta, đã xảy ra chuyện”