Không Lối Thoát - Es Lưu

Chương 13: Chương 13




Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Lý Tư Lam chuẩn bị rời bank, thì vừa lúc điện thoại vang lên.

Là Tư Uyên...

Cậu cơ hồ không tin vào mắt mình, sáu tháng trời, đây là lần đầu tiên Tư Uyên chủ động gọi cho cậu...

Sáu tháng trời, dù đã ra sức gọi hàng trăm cuộc, nhắn hàng trăm tin, nhưng đổi lại vẫn là sự im lặng của Tư Uyên... Em ấy thật sự giận cậu... Vì sao chứ? Chẳng vì lý do gì cả? Chỉ là nhìn thấy cậu và Cố Lăng ở cùng một chỗ...

Sau một hồi kinh ngạc, cậu hít một hơi rồi nhấn phím nghe: “Tư Uyên, cuối cùng em cũng...“.

“Lý Tư Lam, tôi thật không ngờ anh lại đê tiện như vậy? Anh có còn là anh trai của tôi nữa không? Anh thật sự cùng Cố Lăng ở cùng một chỗ? Anh đã mê hoặc người tôi yêu? Anh biến thái... Lý Tư Lam, tôi thật sự hận anh... Hu hu...”, Lý Tư Lam còn chưa hết vui mừng khi em gái cuối cùng cũng gọi cho cậu, thì từ đầu dây bên kia Lý Tư Uyên đã nước mắt ràng rụa, cơ hồ không còn xem cậu là anh trai mà một tràn mắng nhiếc.

Lý Tư Lam tựa hồ như sét đánh ngang tai, cả người liền nhũn ra, điện thoại như sắp rơi khỏi tay, gắng gượng nói: “Tư... Uyên... Em... làm... sao... lại...? Hiểu lầm... Tất cả là... hiểu lầm... Tư Uyên... nghe anh... nói...“.

“Anh còn muốn nói gì? Tất cả đã quá rõ ràng. Nếu người ta chỉ nói, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ tin anh trai tôi trở nên như vậy... Nhưng ảnh chụp rành rành ra đó... Hai người... Hai người hôn nhau... Lý Tư Lam, anh không nghĩ cho tôi, thì cũng nên nghĩ cho phụ mẫu chúng ta... Anh đê tiện... Tôi khinh!”, Lý Tư Uyên không tiếc lời khinh rẻ, phẫn nộ xong liền tắt máy.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, khiến Lý Tư Lam không thể giải thích gì được, Tư Uyên vừa tắt máy, cậu đã khẩn trương gọi lại ngay, nhưng lúc này cô ấy đã tắt nguồn.

Cậu như bị đập mạnh vào đầu choáng váng, hai chân khuỵu xuống tại chổ. Xung quanh đồng nghiệp thấy cậu thất kinh, liền đến đỡ cậu dậy, đặt cậu ngồi lên ghế trấn an tinh thần. Nhưng lúc này, tai cậu không còn nghe thấy gì nữa, tâm trí thôi thúc cậu phải về Đông Quan ngay lập tức.

Vô thức đứng dậy, cậu liền vụt chạy đi thì đụng phải một người trước cổng bank, cậu té xuống đau đớn...

“Vị tiên sinh này, cậu có sao không?”, giọng điệu lo lắng, người Lý Tư Lam đụng phải chính là Mạc Chính Hi.

Đúng như sắp xếp của hắn, cậu sau khi nghe cuộc gọi từ em gái, liền tâm trí bấn loạn, điều đó có nghĩa là đây chính là cơ hội để hắn ra tay.

Lý Tư Lam đụng mạnh một phát đau điếng, quay quắt một hồi, liền đứng lên cúi đầu xin lỗi. Ngay khoảnh khắc cậu ngước mặt lên, nụ cười nham hiểm của Mạc Chính Hi liền bị dập tắt. Chính xác là một phát tên trúng ngay hồng tâm, Mạc Chính Hi hoàn toàn đổ gục trước mị sắc mê người của Lý Tư Lam.

“Xin lỗi! Thật xin lỗi! Tôi có việc gấp, xin tiên sinh thứ lỗi!”, cậu nhăn nhó nhìn Mạc Chính Hi, chân thành xin lỗi. Không may là lúc cậu té xuống, vô tình trật khớp cổ chân rồi.

“A... Không hề gì. Tiên sinh có chuyện gì lại gấp gáp như vậy?”, hắn cơ hồ muốn ngăn cản hướng đi của cậu, liền nho nhã hỏi thăm.

“Tôi... Nhà tôi có chuyện gấp, tôi phải về ngay”, cậu gấp gáp trả lời.

“Nhà cậu ở đâu?”, hắn liền đáp.

Lúc này cậu chỉ muốn đi ngay lập tức, nhưng khớp chân đau quá, loay hoay ít lâu cậu cũng trả lời: “Nhà tôi ở Đông Quan“.

“Ây, thật trùng hợp! Tôi cũng đang muốn đến Đông Quan. Nếu tiên sinh không ngại, có thể đi cùng tôi”, hắn giả vờ như đây thật sự là một sự trùng hợp.

Trong giới hắc đạo, để tìm ra một kẻ dám trực diện đối đầu với Cố Lăng, chắc hẳn chỉ có mỗi Mạc Chính Hi. Điều đó có nghĩa, hắn cũng không phải là một kẻ tầm thường, hắn mưu mô, xảo quyệt và cũng rất nhẫn tâm.

“Ân, cám ơn tiên sinh, nhưng tôi tự đi là được rồi!”, nói xong cậu liền bỏ đi, nhưng đi được hai bước thì lại ngã.

Thấy cậu khuỵu xuống, hắn nhếch cười, sau đó liền quay về hướng cậu tỏ vẻ vô cùng lo lắng: “Tiên sinh có làm sao không? Chân cậu bị trật rồi, cứ để tôi đưa đi, dù gì tôi cũng một phần có lỗi... nhé!“.

Cậu liền suy nghĩ, nếu bây giờ cậu nói với Cố Lăng là muốn về Đông Quan gặp Tư Uyên, chắc chắn hắn sẽ không cho phép. Hắn làm gì để tâm đến Tư Uyên ra sao chứ? Nếu hắn biết cậu đi thì sẽ ngay lập tức sẽ nhốt cậu lại cũng nên... Không thể được... Lúc này cậu cũng không có xe... Nếu đi taxi thì không biết người ta có chịu chuyển không... Thay vì khó khăn như vậy... Cậu có thể đi nhờ tiên sinh này... Trông hắn cũng không có vẻ giống người xấu... (Đúng dòi, tại hắn rất xấu mà =]]]]])

“Vậy... đã làm phiền tiên sinh!”, cậu ngượng ngùng đồng ý.

Mạc Chính Hi lần này chẳng những có thể trả được một mối thù, mà còn tóm được một món đồ quý hiếm nữa. Chẳng trách sao Cố Lăng lại khư khư giữa Lý Tư Lam bên người.

Hắn nhanh chóng lái chiếc Mercedes-Benz S600* đến ngay trước bank, sau đó từ tốn dìu Lý Tư Lam ngồi vào ghế phụ, rồi chạy vụt đi.

Lúc cầm trên tay những tấm ảnh về Lý Tư Lam, Mạc Chính Hi chỉ nhìn thoáng qua chứ thật sự không để tâm đến nam nhân này, nhưng khi trực diện đối mặt với cậu, hắn nhận ra bản thân suýt nữa đã bỏ lỡ một vật báu.

Ban đầu dự định của hắn là khi gặp Lý Tư Lam sẽ ngay lập tức tóm gọn. Sau khi đổi với Cố Lăng vài triệu đô, thì sẽ giết cậu bằng một cách nào đó tàn độc nhất. Như vậy coi như trả đủ vụ Cố Lăng đã cho gián điệp phá hủy toàn bộ kho vũ khí ở Liêu Nam của hắn.

Nhưng bây giờ đã khác, hắn hiện muốn nếm thử tư vị của nam nhân này, nên liền nghĩ ra mưu kế khác. Tốt nhất là để Lý Tư Lam ghét bỏ Cố Lăng, sau đó can tâm tình nguyện đi theo hắn. (Ờ chắc dễ! Lăng nhà mị cua hơn 6 tháng rồi chưa đổ... Hi nghĩ Hi là ai?)

Tất cả đều nằm trong dự tính của hắn, vừa lên xe thì Lý Tư Lam đã thấy một tấm ảnh, mà trong tấm ảnh đó chính là bóng dáng của cậu và Cố Lăng hôn nhau trên xe lúc sáng.

“Tiên... sinh... Sao... tiên sinh lại có tấm ảnh này?”, cậu bắt đầu cảm thấy sợ hãi, liền lấp ba lấp bấp hỏi.

“Lý Tư Lam, cậu thấy rồi à?... Hừm... Thật ra chẳng giấu gì cậu, tôi chính là cảnh sát của Cục cảnh sát Thanh Đô”, hắn vừa lái xe, vừa nghiêm túc nói.

“Anh... biết tên tôi? Cảnh sát... Tại sao lại... Chuyện này rốt cuộc là sao?”, nghe đến cảnh sát, cậu liền cảm thấy khó hiểu, không biết chuyện này thì liên quan gì đến cảnh sát.

“Lý Tư Lam, bây giờ cậu bình tĩnh nghe tôi nói. Người trong ảnh này là Cố Tổng của Tập đoàn kinh tế Ứng Thiên, nhưng cũng chính là Thủ lĩnh của Thiên Ưng bang - một bang hội chuyên vận chuyển vũ khí trái phép lớn nhất hiện nay”, Mạc Chính Hi nói giống như mình là một viên cảnh sát thật sự.

“Sao có thể? Cố Lăng hắn... phạm pháp...? Tôi thật chẳng hiểu gì cả!”, lòng cậu rối như tơ nhện, mọi chuyện quá đột ngột, đầu cậu chợt long lên...

... Nhưng dù Cố Lăng là thủ lĩnh gì đó đi chăng nữa, thì liên quan gì đến cậu chứ, tại sao phải điều tra cả cậu: “Anh đang theo dõi tôi? Lúc nãy là anh cố ý lừa tôi lên xe?“.

“Cứ gọi tôi là Chính Hi, tôi là cảnh sát phụ trách theo dõi nhất cử nhất động của Cố Lăng. Chỉ là trong sáu tháng nay, hắn bất ngờ qua lại với cậu, điều đó buộc tôi phải điều tra cả cậu. Lý Tư Lam, cậu nghe tôi, Cố Lăng rất có thể sẽ dùng cậu làm con tốt thí mạng cho hắn”, Mạc Chính Hi nói không chớp mắt.

“Con tốt... thí mạng? Tại sao? Tôi không tin. Hắn không thể nào làm như vậy?”, mặc dù rất căm ghét Cố Lăng, nhưng cậu không thể phũ nhận, thời gian qua hắn đối xử với cậu vô cùng tốt, chiều chuộng cậu hết mức.

“Lý Tư Lam, cậu nghĩ xem, nếu hắn không có mưu đồ gì với cậu, thì tại sao hắn lại gửi tấm ảnh này đến cho Lý Tư Uyên em gái cậu?”, Mạc Chính Hi quay sang nhìn Lý Tư Lam, sắc bén nói.

“CÁI GÌ? LÀ CỐ LĂNG ĐÃ GỬI ẢNH NÀY CHO TƯ UYÊN?”, nghe Mạc Chính Hi nói, Lý Tư Lam không khỏi sửng sốt mà hét to.

Thật không thể tin được, Cố Lăng thật sự nhẫn tâm với cậu như vậy? Cậu bất giác bấu tay vào ngực trái... Tim cậu đau quá... Sao lại đau như vậy?... Sao lại muốn khóc đến như vậy?...

“Lý Tư Lam, bình tĩnh đi! Điều đó có nghĩa là hắn muốn cậu hoàn toàn bị cô lập, sau đó ma không biết quỷ không hay thế mạng cho hắn. Đó cũng là lý do vì sao hôm nay tôi lại đến Đông Quan để gặp em gái cậu”, Mạc Chính Hi ngươi diễn quá xuất sắc rồi.

“Anh là muốn giúp tôi... đúng không?”, cậu ngay lập tức quay sang nhìn Mạc Chính Hi.

“Đúng vậy! Đó là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi”, Mạc Chính Hi chắc nịch nói.

“Thật cám ơn anh... Nhưng mà... bây giờ... tôi không thể rời khỏi Cố Lăng!”, cả người cậu lúc này vẫn còn run rẫy vì những chuyện vừa rồi.

“Nếu cậu đồng ý đi cùng tôi, tôi hoàn toàn có thể bảo vệ cậu khỏi hắn!”, Mạc Chính Hi lúc này đã hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn của mình.

“Tôi... Tôi không biết... Tôi chỉ sợ sẽ liên lụy đến anh”, đầu óc cậu lúc này hoàn toàn không nghĩ được gì cả.

“Liên lụy? Ha ha, Mạc Chính Hi ta đây chính là con mẹ nó muốn đối đầu với thằng chó Cố...”, ngay giây phút thốt ra câu nói đó, trong tâm trí của Mạc Chính Hi biết ngay là trong lúc cao hứng hắn đã bị lộ tẩy... Chết tiệt... Mụ nội nó...

Lý Tư Lam nghe xong, liền giật bấn người, cảnh sát sao có thể nói chuyện thô tục như vậy? Với lại... thật sự là từ lúc đụng phải hắn, cậu đã thấy có gì đó không ổn rồi, hắn mặc vest, đi xe Benz, nhìn thế nào cũng không giống cảnh sát... Có lẽ nào... Không lẽ là...

Cậu nghĩ đến đấy, liền trợn mắt quay sang nhìn Mạc Chính Hi, nhưng còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị hắn một tay chụp khăn trắng có tẩm thuốc mê vào mặt: “Babe, cưng phát hiện quá trể!“.

Bị tấn công bất ngờ, Lý Tư Lam còn chẳng kịp phản kháng, chỉ “Ưa... Ưa...” vài tiếng rồi ngất đi.

Sau khi xử lý Lý Tư Lam xong, Mạc Chính Hi liền lấy điện thoại của cậu ra đã thấy có vài cuộc gọi nhỡ từ “Cố Tổng”, liền chậm rãi gọi lại...

... Vài giây sau, đầu dây bên kia liền bắt máy...

“Bảo bối, em đang ở đâu? Tôi đến bank sao lại không thấy em?”, giọng nói Cố Lăng có phần vội vã, nhưng vẫn rất ôn nhu.

“Ha... Không ngờ có ngày lại được nghe giọng nói nhẹ nhàng này của Cố Tổng a?”, Mạc Chính Hi cười nham nhở.

Nghe giọng nói bên kia truyền đến không phải của Lý Tư Lam, mắt ưng của Cố Lăng liền sắc lại: “Mày là ai?“.

“Ha ha ~ Thay đổi nhanh vậy a? Kho vũ khí của tao, mày nhớ chứ?”, Mạc Chính Hi cao giọng nói.

“Thì ra là con rùa rụt đầu Mạc Chính Hi”, Cố Lăng bỡn cợt nói.

“MÀY...”, bị Cố Lăng đùa cợt, hắn liền muốn nổi điên, nhưng kịp thời kiếm chế, liền một bên nhìn vào Lý Tư Lam, một bên buông lời với Cố Lăng: “Ha ha... Bây giờ bảo bối của mày đang nằm trong tay tao. Mày nói xem tao nên làm thế nào?“.

“Mày tốt nhất mau thả Lý Tư Lam ra. Nếu không thì đừng trách tao không nể tình phụ thân mày mà đem toàn Chấn bang hủy diệt”, Cố Lăng vẫn tiêu sái, nhưng trong lời nói lại toát lên khí chất khiến người khác phải nể sợ.

“Ha ha ~ Mày nói đúng, tao tốt nhất là nên thả Lý bảo bối ra... Nhưng mà... còn-phải-đợi-tao-chơi-chán-đã”, hắn giở giọng quỷ quyệt, cơ hồ muốn hù dọa Cố Lăng.

“Nếu-mày-đụng-đến-một-sợi-tóc-của-Lý-Tư-Lam. Tao hứa sẽ cho ông già mày ra-biển-mà-tìm xác-con-trai”, Cố Lăng lạnh lùng, trong lời nói rất có trọng lực.

Tìm hiểu về Cố Lăng bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Mạc Chính Hi thấy hắn mất đi vẻ tiêu sái thường trực. Mặc dù Cố Lăng có cố bình ổn, cố lạnh lùng đến đâu, thì Mạc Chính Hi vẫn cơ hồ cảm nhận được một tia bất ổn trong hắn.

Lý Tư Lam quả thật không phải là quan trọng, mà là quá quan trọng đối với Thủ lĩnh Thiên Ưng.

“Ha ha... Cố Lăng... Mày thua rồi!”, Mạc Chính Hi quỷ súc nói, sau đó ngay lập tức tắt máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.