Lý Tư Lam đi làm đến nay đã được một tuần, công việc vô cùng thuận lợi và quan hệ đồng nghiệp vẫn duy trì tốt, duy chỉ có duy nhất mối quan hệ với Trần Hiểu Như là đi hơi xa một chút, mà nó là xuất phát từ phía Trần Hiểu Như.
Một tuần trôi qua, Cố Lăng như ngồi trong chảo nóng, cơ hội được thở chung một bầu không khí Lý Tư Lam còn ít hơn số lần hắn tự an ủi.
Đối với một người tinh lực dồi dào như Cố Lăng, việc cấm dục một tuần căn bản chính là giết chết hắn. Nhưng hiện giờ có một việc còn tệ hơn cả việc giết chết hắn đó chính là hắn phải tự an ủi, đó là một sự xúc phạm. Cố Lăng trước giờ luôn là người thà chịu chết chứ không chịu mất mặt.
Thế nhưng một tuần nay, hắn đã rất nhiều lần mất mặt, mà mất mặt nhất có lẽ là lần hắn đang trùm chiếc áo của Lý Tư Lam trên mặt hôn hít còn bên dưới thì tay không ngừng tuốt động, lần đó Trình Huân vô tình nhìn thấy và y suýt bị móc mắt.
...
Hôm nay là thứ hai, Trình Huân lái xe đưa Cố Lăng và Lý Tư Lam đi làm. Vì từ tuần trước cậu đã bảo không muốn cả hai hít chung bầu không khí, nên là Trình Huân trở lại làm tài xế, ba người cùng thở thì vẫn đỡ hơn. (How to logic? =]]]]])
Vừa tới nơi, Lý Tư Lam đã chào tạm biệt Trình Huân, và xem hắn là người vô hình. Cậu xuống xe đi nhanh về phía cổng công ty, thì vừa lúc Trần Hiểu Như xuất hiện, thế là một màn thân thiết gần gũi lại diễn ra trước mắt hắn.
Cố Lăng tất nhiên đã định đuổi việc Trần Hiểu Như và cả cái phòng kế toán đó luôn. Nhưng Lý Tư Lam ngăn cản, bảo là cứ giam cậu lại chứ đừng đuổi việc người khác vô cớ như vậy.
Vô cớ á? Lôi kéo bảo bối của hắn đi hoang, báo hại hắn ngồi chờ trước Balis cả một buổi tối, xong lại còn khuyến mãi thêm một màn hôn môi. Loại này nên diệt sạch! (Ờ chôn liền, chôn liền, chôn liền)
Đối với loại sự tình hôm nay, căn bản Cố Lăng đã không còn sức chịu đựng. Vừa rồi lại chứng kiến thêm một cảnh ân ân ái ái của Lý Tư Lam và ả kia, lần này bảo hắn nhịn được nữa sao?
“Huân, ngay lập tức phong tỏa tầng 22, bất cứ ai cũng không được phép vào”, hắn lạnh lùng ra lệnh.
Trình Huân nhận lệnh, tức khắc xuống xe đi thẳng vào công ty, triệu tập hộ vệ phong tỏa toàn bộ tầng 22.
Sau khi xong việc, Trình Huân liền gọi điện thoại báo cáo với Cố Lăng. Hắn chậm rãi bước xuống xe, đi thẳng vào công ty. Hôm nay hắn không đi thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc nữa, mà đi thẳng lại sảnh, nơi mà toàn nhân viên của tầng 22 đang đứng như chẳng biết có chuyện gì đang xảy ra.
Cố Lăng từ xa đã trông thấy dáng vẻ ngơ ngác của cậu, hắn liền nhanh chân đi tới từ phía sau bế hẳn cậu lên ôm chặt vào lòng.
Lý Tư Lam đang chẳng hiểu chuyện gì, lại đột nhiên bị nhấc bổng lên, liền vẫy chân, la lớn: “Á... THẢ XUỐNG... CHUYỆN GÌ VẬY... THẢ TÔI XUỐNG...“.
Mọi người xung quanh ai nấy đều hốt hoảng trước cảnh tượng vạn năm có một này, vị Cố Tổng thông minh, cơ trí hơn người của Ứng Thiên trăm năm không xuất hiện một lần giờ lại đột ngột đứng tại đây, đã vậy còn chỉ cách họ có vài bước chân. Thật choáng ngợp!
Dáng vẻ cao lớn của hắn, ngũ quan sáng ngời của hắn chính xác là đang nổi lên bần bật giữa một đám người, nhưng hiện tại tay hắn lại đang khư khư ôm lấy một nam nhân nhỏ bé, trắng trẻo. Điều đó càng khiến hai người họ nổi bật hơn.
Dù Lý Tư Lam đang vùng người mạnh mẽ nhưng căn bản là không thể chống lại sức mạnh của Cố Lăng, đặc biệt là lúc này.
Hắn đi được vài bước, liền xoay người lại nhìn thẳng phía đám đông mà nghiến răng nghiến lợi: “Lý Tư Lam là người của Cố Lăng tôi, từ nay còn ai dám mơ tưởng!”
Nói xong hắn liền quay đi, để lại cả đám nhân viên nữ té lên ngã xuống, gào thét long trời khi biết Cố Tổng uy phong, tiêu sái, đẹp trai hơn người đã bị một tên nam nhân còn chẳng biết là ai cướp mất.
Còn riêng Trần Hiểu Như, sau khi chứng kiến cảnh đó xong, tâm thần như bấn loạn. Hóa ra mình lại đi thích cái loại nam nhân như Lý Tư Lam. Thật chẳng biết giấu mặt vào đâu!
Bị một nam nhân mang đi trước hàng ngàn con mắt, Lý Tư Lam cũng chẳng biết chôn mặt vào đâu, thậm chí còn nghĩ đến chuyện tự tử cho xong. Cậu giãy dụa, la hét đến kinh thiên động địa.
“CỐ LĂNG... ĐỒ CHẾT BẦM... THẢ TÔI RA... ANH ĐIÊN RỒI SAO... AAA...”, Lý Tư Lam nhắm mắt nhắm mũi, hét đến hết sức bình sinh.
“Đúng! Tôi điên rồi. Tôi vì em mà điên rồi!”, hắn giữ chặt cậu trong tay, vừa vào thang máy vừa nói.
“THẢ TÔI RA... NẾU KHÔNG ANH SẼ HỐI HẬN... TÔI SẼ CHẾT CHO ANH XEM... ĐỒ KHỐN...”, mặt mày cậu đỏ hết cả lên, la đến cổ họng sắp vỡ tung.
“Hảo! Tôi và em cùng chết. Bất quá tôi phải ăn thật no rồi mới chết”, hắn nhìn thẳng vào mặt cậu nghiến răng.
“Ting” thang máy dừng ngay tầng 22, lúc này đã không một bóng người. Cố Lăng bế cậu đi nhanh về phòng Kế toán, ngay bàn cậu làm việc, đặt cậu ngồi xuống ghế, nhanh tay rút cà vạt trói chặt hai tay cậu lại.
Cố Lăng vung tay quơ đổ hết máy tính, tài liệu trên bàn xuống đất, tiếng thiết bị rơi xuống âm thanh ầm ầm vang lên.
Hắn đặt nửa người cậu nằm lên bàn, một tay nắm chặt tay cậu đặt lên trên, tay kia mạnh mẽ xé toẹt áo sơ mi của cậu ra, tiếng cúc áo rơi xuống sàn “Lộc cộc”, để lộ ra một thân thể tinh khiết, mềm mại, nhìn là muốn ăn ngay.
Cố Lăng gục xuống cắn vào vai Lý Tư Lam một cái rỉ máu, cậu “A~” lên đau đớn, hắn ngay lập tức áp vào môi cậu giao triền, lưỡi hắn lách sâu vào trong yết hầu liếm qua liếm lại, động chạm vào phần thịt mềm hai bên mà quấy mạnh, rồi lại thô bạo bấu chặt lấy lưỡi cậu mút mạnh “Chụt, chụt”, nước bọt đổ ra như nước chảy dọc xuống cổ của Lý Tư Lam.
Cậu bị tấn công dồn dập, mắt còn không kịp mở ra, lưỡi cũng vô thức đưa qua đưa lại đáp trả hắn, cổ họng chỉ phát ra được tiếng “Ưm, Ưm“.
Chỉ có vậy thôi nhưng Cố Lăng cơ hồ bị kích thích, ngạo vật liền nhô lên như một túp lều sau lớp vải. Hắn liền đưa tay sờ soạng người cậu, rồi ngừng trước hạt châu trước ngực nắn nhẹ rồi xoắn theo vòng tròn. Lý Tư Lam cũng đã từ lâu không tiết dục, liền theo đó mà có chút hưởng ứng, thịt nhỏ liền cứng lên.
Cố Lăng thấy mọi chuyện thuận lợi, liền rê môi xuống liếm vào tai cậu một cái ướt sũng, cậu “Ưm” một tiếng, rồi hắn chầm chậm hôn xuống cổ, sau đó dừng trước ngực.
Hắn nhìn khối thịt bé bé ở trước ngực cậu, tâm trí như bị thôi miên, liền áp miệng xuống liếm lấy mút để đến đỏ hết cả lên, xong lại nhe răng ra cắn nhẹ vào, Lý Tư Lam liền nẩy nhẹ người lên.
Hắn liếm mút đến lúc hai bên ngực cậu đều sưng đỏ như hạt lựu chín, ướt đẫm nước dãi mới ngừng lại. Sau đó từ từ rê lưỡi xuống dọc theo thân thể cậu tới nơi tư mật hiện đang nhấp nhô. Hắn áp mặt vào hít sâu một cái, ngạo vật của hắn liền dựng đứng.
Sau một hồi mơ màng, cậu cơ hồ tỉnh lại được một chút, liền vùng người, gầm gừ.
“Đủ rồi... Thả ra... Đồ hỗn đản... Cố Lăng... Khốn kiếp...”, cậu mặt mày nhăn nhó, giãy dụa không ngừng.
Nhưng tâm cơ Cố Lăng lúc này chỉ muốn khảm cậu vào thân, hòa thành một thể. Hắn khao khát cậu, một sự khao khát mãnh liệt. Mắt hắn ngập dục, lờ đờ nhìn nơi đó của cậu cũng đã có phản ứng. Hắn liền mở dây nịt, kéo quần cậu xuống, da thịt ấm áp liền bại lộ, cự vật cưng cứng trồi ra dập vào mặt hắn ấm nồng.
“Lam, tôi muốn em, chỉ muốn em!”, giọng hắn khàn sâu, đôi mắt híp lại mơ màng.
Hắn không một chút suy nghĩ, há miệng ngậm lấy hạ vật, khoảnh khắc đó hắn cảm thấy cự vật cậu lại trướng ra một chút, như vậy lại càng thêm kích thích dục vọng trong hắn. Hắn cẩn thận trúc trắc, lưỡi nhẹ nhàng o bế lấy tính khí trắng hồng, liếm lên liếm xuống, lách vào trong lỗ nhỏ quấy lộng đến tiết dịch trắng trong, sau đó lại tiếp tục mút sâu vào tận yết hầu, âm thanh “Chụt, chụt” dâm mị liền phát ra.
Lý Tư Lam bị hắn làm cho nhũn người, ý thức cũng có phần bị cuốn trôi. Nhưng thân thể bị áp xuống nửa người trên bàn, nửa người dưới bàn, xương sống chỉ trong chốc lát bị đau nhức không thể cử động, cậu liền rên rỉ kêu đau.
“Ưm... Thả ra... Người tôi đau... Đau quá...”, mặt cậu nhăn lại khó coi.
Cố Lăng nghe xong, liền biết bảo bối của hắn bị hắn áp ở tư thế hại thân, lập tức xốc cả người cậu lên đặt hẳn trên bàn lớn, hắn cũng theo đó phi lên bàn, cởi hết quần áo, áp lên người cậu.
Hắn thấy cậu vì đau mà thể không quyết liệt phản kháng cũng lấy làm nguôi giận, liền hôn lên trán cậu một cái: “Bảo bối, em thật đáng yêu!“.
Không để cậu kịp xoay xở, hắn liền nâng hai chân cậu lên cao rồi dang ra, bại lộ u huyệt hồng phấn chặt khít, hắn vươn lưỡi liếm quanh, chốc sau lại chen lưỡi vào trong nội bích ra vào nhẹ nhàng. Lý Tư Lam hai tay bị trói cũng không thể làm được gì, hai chân thì lại bị giữ chặt, đành nằm yên một chỗ mà mắng lấy mắng để.
“Cố Lăng... Anh chết đi... Anh dám bức tôi... Đồ khốn... Buông ra...”, cậu yếu ớt nhìn hắn.
“Bảo bối, em nói dối. Em không phản kháng tôi!”, hắn ý cười nhìn cậu, sau đó lại cắm đầu vào giữa hai chân cậu.
Lý Tư Lam nghe xong liền chột dạ, cậu chỉ là không cách nào chống trả chứ không phải như hắn nói. Cậu sao có thể nương theo cái loại người như hắn chứ? Không thể nào!
Nghĩ vậy cậu liền lắc người chống trả: “Đồ khốn... Buông ra... Haa... Tôi ghét anh... Thả ra...“.
“Bảo bối, cơ thể em đang hưởng ứng tôi. Nó muốn tôi!”, hắn mê say liếm mút đến nơi đó mềm ra, ướt đẫm dịch thủy.
“Không... Anh nói dối... Thả ra...
Aa... Ưmm...”, cậu chưa kịp nói gì thì đã cảm nhận được ngón tay hắn xuyên vào trong đau đớn.
Cố Lăng chính là biết được cậu đang khẩu thị tâm phi, liền vô cùng hưng phấn, khẽ khàn đưa nhẹ một ngón tay vào luật động.
Hắn thật sự muốn mang lại cho cậu khoái cảm bằng cả tâm tư của hắn, nên hắn động tác rất nhẹ nhàng, chuẩn bị cẩn thận để cậu tiếp nhận hắn mà không cảm thấy đau đớn nhiều.
Dù miệng cậu đang xua đuổi hắn, nhưng nơi nội huyệt lại mút chặt lấy tay hắn không buông. Dịch thủy trăng trắng tiết ra làm tiểu huyệt nhớp nháp, trơn tru, hắn liền nhồi thêm một ngón tay vào nữa, luật động loạn xạ, tách qua tách lại làm cậu giật nẩy người “Ưm, A~” theo nhịp.
Cố Lăng thấy cậu sắp bị nhục dục nhấn chìm, hắn liền tham lam nhét ngón thứ ba vào, lúc này hậu huyệt liền siết lấy ba ngón tay của hắn không buông, hắn nhẹ nhàng luật động, trung gian giữa các ngón tay phát ra âm thanh “Óch ách” nuối tiếc, nội huyệt mềm mại, nới lõng cần thứ gì đó to trướng hơn lắp đầy.
Hắn thấy tiểu bích cậu đã thật sự sẵn sàng đón nhận hắn, liền nhẹ nhàng trút ngón tay ra, nội huyệt nhất thời trống rỗng, co thắt như mời gọi ngạo vật đang trướng nộ sáp thẳng vào trong.
“Bảo bối, tôi vào nhé”, hắn áp vào tai cậu vừa như xin vừa như lệnh.
“Ưm... Không... Anh tránh ra... Ưmm...”, mắt cậu đã mơ màng khó chịu, nhưng miệng vẫn nhất quyết chối từ.
Nhìn thấy vẻ ngốc nghếch, sĩ diện của cậu, hắn không khỏi muốn cười, ngay lập tức đặt hai chân cậu lên vai, tay liền tách mông cậu ra hai bên, ngạo vật nhắm thẳng một đường “Ọc” vào nội bích.
“AAa... Trướng quá... Ưmm... Ahh”, cậu khẽ nhíu mày, cơ hồ thở gấp.
“Bảo bối, tôi đang ở trong em... Ah~”, Cố Lăng sáp vào trong cậu, tâm trí liền vui mừng khôn siết.
Hắn bắt đầu luật động, không chút thô bạo, uyển chuyển trừu sáp, nam căn lấp ló đều đặn, tay hắn nắm lấy cự vật của cậu luật động đều tay. Hạ thể bị động tác trước sau, khiến đầu óc Lý Tư Lam trở nên mơ hồ, cự vật tự giác tiết dịch trơn nhẫn dâm mị, cả người cậu nhanh chóng nóng lên, da thịt đỏ ửng, mồ hôi đổ ra một tầng.
“Aaa... Ưmm... Cố Lăng... Tôi... ghét anh... Ahh...”, mắt cậu nhắm nghiền, miệng không ngừng ác ý.
Hắn thấy cả người cậu đã nồng mùi dục ái, mà miệng vẫn ngoan cố, liền áp người về trước gậm chặt môi của cậu, quấn lấy lưỡi cậu giao triền đến đổ nước đổ dãi, hai tay hắn chống xuống bàn, hạ thân vẫn tiếp tục luật động.
Hắn tăng nhanh luật động, côn thịt to trướng, thẳng tấp sáp thẳng vào nội bích, chạm phải điểm nhô ra, khoái cảm liền ập tới, tâm tư cậu gần như vỡ nát, lưỡi liền quấn lấy lưỡi hắn mút càn, cổ họng rên rỉ “Ưm... Ưm...“.
Thấy cậu càng chìm sâu, hắn càng hung hăng đâm vào tận cùng, tiếng da thịt chạm nhau “Ba, ba” vang đi khắp phòng. Côn thịt cứng rắn điên cuồng đâm chọt, ma sát vào thành bích đến nổi lửa, thiêu đốt cơ thể của cả hai người, mồ hôi đẫm ra như tắm.
Lúc này thần sắc của Lý Tư Lam tịch mịch trong dục ái, hắn liền rời môi cậu, hòng ngắm khuôn mặt nơi cậu lúc hoan say.
“Bảo bối... Em đẹp lắm... Hừm”, hắn cơ hồ thở nhọc, đôi mắt đẫm màn sương nhìn cậu.
“Ưmm... Ahh... Ưm... Không... Cố... Lăng... Không thích...”, mắt cậu đã ướt lệ, giọng nói cũng khàn đi.
Cơ hồ nghe cậu tự dối mình, hắn có phần khó chịu, khuôn mày liền nhíu lại, thắt lưng tăng nhanh luật động, tính khí cương cứng mạnh dạn xuyên xỏ vô phương trong nội bích, mỗi lần dập vào tận đáy sâu, rồi trừu ra bất chợt cơ hồ căng cả ruột, rồi lại nông vào.
Nội bích ấm áp, non mềm của cậu mút chặt lấy nam căn làm hắn như điên đảo, một tay tự bấu vào tóc mình, một tay không ngừng trúc trắc tính khí căng cứng của cậu, hạ thân vẫn động không ngừng nghỉ.
“Bảo bối, em thật tuyệt! Em siết chết tôi rồi”, cả người hắn một tầng mồ hôi, hồng hộc nhìn cậu thỏa mãn.
Lý Tư Lam bị hắn trừu sáp đến đau cả thắt lưng, nhưng khoái cảm như truyền đi khắp cơ thể, thấm thía qua từng chân tơ kẽ tóc, làm cậu gục ngã, miệng rên rỉ dâm loạn.
“Ưmm... Aaa... Lăng... Dừng... Tôi không... chịu nổi... Ahh... Ưmm...”, cậu nhắm tịch mắt lại, toàn thân xốc nẩy theo nhịp dục.
“Hừ... Bảo bối... Gọi tên tôi... Mau!”, hắn thở hì hục, cơ hồ vô cùng kích thích, hạ thân cũng luật động mạnh hơn.
“AAa... Ô... Lăng... Đỉnh nhẹ... Ưmm... Tôi sắp... Ra mất... Ưmm...”, cậu bị quấy lộng cả hai nơi, thần trí có phần bay bổng.
“Bảo bối ngoan, xuất đi em!”, mắt hắn đục ngầu, phía sau trừu sáp nhanh hơn, phía trước nắm lấy cự vật trướng khí của cậu luật động đều tay.
“Ô... Haa... Ưm... Em sắp... Hức... Em ra... Ưmm... Aa~~~”, cậu rên lớn rồi bắn ra dòng bạch dịch nóng hổi vào tay hắn.
Lý Tư Lam vừa xuất ra, hắn đã một hơi liếm sạch bạch trọc của cậu, rồi kéo cậu ngồi lên trên người hắn, cự vật vẫn cắm sâu.
“Bảo bối, tự động đi. Xin em!”, hắn hì hục thở, vầng trán bóng loáng vì mồ hôi.
Lý Tư Lam nhìn thấy vẻ mặt cầu xin của hắn, cũng không kìm nổi mà hôn lên trán hắn một cái rồi luật động. Hai tay cậu bị trói chặt vòng vào cổ hắn, cả người liên tục nhấp nhô, ngạo vật to lớn bị u huyệt mềm dẽo nuốt lút cán, chặt chẽ đến từng chi tiết.
“Bảo bối, em giỏi lắm. Sướng chết tôi... Hừm...”, lồng ngực hắn phập phồng mạnh mẽ, một tay chống về sau, một tay bóp chặt vào mông cậu.
“Ưmm... To quá... Ahh... Sâu lắm... Ô... Ưm...”, cậu khép chặt mắt, ngửa mặt lên trời rên rỉ.
“Bảo bối, có sướng không? Muốn tôi không?”, hắn mơ màng nhìn gương mặt dâm mị của cậu mà thở gấp.
“Aaa... Ưmm... Sướng... Sướng chết... Lăng... Muốn nữa...”, lúc này cậu đã ngập trong bể dục, nội tâm không ngần ngại bộc bạch.
“Hảo, tôi cho em, cho em hết!”, hắn cơ hồ bị cậu mê hoặc, tâm trí chỉ muốn chiều chuộng cậu thật nhiều.
Hắn liền nắm lấy thắt lưng của cậu, cố ý nhắm vào điểm G+ mà hắn đã tìm ra từ trước, một đường dập xuống chạm đúng chỗ khoái cực, hắn sáp nhẹ vài cái Lý Tư Lam đã thần hồn điên đảo, điên cuồng kêu to.
“AAaa... Sướng chết em... Ưmm... Anh... giỏi lắm... Ô... Em sắp tới... Ưmm... Aa...”, cả người cậu run lên từng cơn, khoái cảm đã truyền đi tận não.
“Hừm... Em chặt quá... Bảo bối... Gọi tên tôi...”, bị u huyệt của cậu kẹp chặt, thần hồn hắn cũng không giữ được lâu, hai mắt nhắm lại cảm thụ.
“Ahh... Lăng... Ưmm... Lăng... Ô... Nhanh... Em sắp... Hức... Aaa...”, Lý Tư Lam cơ hồ sắp tinh trùng thượng não, sĩ diện vứt sang một bên.
Cố Lăng thấy bảo bối hắn khóc rên vì sung sướng, liền cảm thấy kích thích cực độ, ngay lập tức giữ nguyên tư thế dâm loạn đó, hắn một tay nhấc bổng cậu rời bàn, một tay với lấy áo vest ngoài choàng sau lưng cậu rồi áp cậu thẳng vào tường. Hắn giữ chặt hai chân cậu trung gian dang rộng ra hai bên, thân người cao to của hắn trụ vững, côn thịt vẫn cắm sâu trong nội bích.
Hắn tiếp tục nhắm thẳng điểm G+ mà chà đạp. Côn thịt thô bạo xuyên xỏ miệt mài nơi khoái cực, sáp mạnh mẽ đến đau, da thịt nơi tư mật của hai người đều đỏ ửng, âm thanh “Ba, ba” cuồng loạn vang thẳng vào tai.
“AAa... Sướng... Haa... Lăng... Em chết mất... Ưmm... Em sắp ra... Ưm...”, cậu vòng chặt tay vào cổ hắn, toàn thân hừng hựng hỏa tình.
“Lam, em có yêu tôi không?”, hắn thở phì phò, dùng sức đỡ cả cơ thể cậu, cơ bắp cuồn cuộn nhô lên.
“Ưmm... Em yêu anh... Lăng... Aaa... Lăng... Em yêu anh... Aaa~~~~”, miệng cậu chảy đầy nước dãi, đôi mắt dâm mị nhìn hắn mỉm cười, rồi bắn ra đầy người hắn. Khoảnh khắc này, tâm trí cậu cư nhiên hòa theo cảm xúc thật sự dành cho hắn.
“Lam, tôi cũng yêu em! Hừmm~~~”, nghe được câu nói rõ ràng từ cậu, hắn như tê dại tự khắc thốt ra lời tận đáy lòng, tính khí cũng không thể điều khiển mà mạnh mẽ bắn ra bên trong nội bích căng đầy.
Sau cơn mê tình loạn ái, Cố Lăng thấy cậu đã gục vào vai hắn, nhưng hắn cơ hồ còn muốn cậu nhiều hơn, ngạo vật vẫn nhất nhất để yên trong hậu huyệt.
Hắn say mê nhìn cậu hồi lâu, trong lòng lại dâng lên cảm giác muốn chiếm hữu con người này mãi mãi...
“Lam, anh thật sự yêu em!“.