Không Muốn Cưới Trạch Nữ

Chương 9: Chương 9




Trạm Tâm Luân vừa mới kéo cái nơ trên thùng giấy ra, loa bỗng phát ra tiếng nhạc chưa từng được nghe trong hai mươi lăm năm qua, cô tưởng là mình nghe nhầm, kinh ngạc nhìn về phía màn hình, trên màn hình là bộ phim trong ký ức của cô, lời bộc bạch quen thuộc . . . . . . Là "The A-Team"!

"Đây, đây là. . . . . ." Không phải chứ? Cô chạy đến trước màn hình, trợn to hai mắt. Màn hình thoáng hiện lên hình ảnh, những diễn viên mà cô rất quen thuộc-- xuất hiện, bao gồm cả "Tiểu Bạch" mà cô thích nhất, thực sự là bộ phim mà cô thích nhất!

Cô ngạc nhiên vui mừng lại mê mẩn, quay đầu nhìn người đàn ông dù bận tối mắt mà vẫn ung dung: "Tại, tại sao anh lại có cái này?"

Biểu cảm của cô thật đặc sắc, còn nói lắp cơ đấy, Quản Mục Đông cực kỳ hài lòng: "Thấy rõ ràng, là DVD đó, hình ảnh rất sắc nét, còn có phụ đề tiếng trung."

"Sao anh lại có DVD? !"

Anh thả lỏng tay, rất đắc ý: "Bởi vì em thích bộ phim này như thế, anh liền gọi đến nơi phát hành bên Mĩ hỏi thăm thương lượng, bọn họ thấy anh vì bạn gái muốn xem mà gọi điện thoại quốc tế đến hỏi, bị anh làm cho cảm động, đặc biệt điều động người đem phim gốc đến, làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, làm thành DVD, rồi chuyển phát nhanh gửi đến cho anh. . . . . . Tất cả đều là bịa chuyện"

Thấy cô lắng nghe vô cùng chăm chú sau đó kinh ngạc, anh nở nụ cười: "Thật ra thì họ có phát hành DVD trong mỗi quý đầu tiên của năm, anh gọi điện đến người đại diện cho họ bên Đài Loan hỏi thử, liền mua được. Có lẽ mấy năm trước em cũng tìm bộ phim này, nhưng không tìm được nên từ bỏ, không nghĩ tới lại có đại lý. Có cảm động lắm không?"

Quả thực rất cảm động, cô cảm động đến mức hốc mắt ươn ướt, nói không nên lời.

"Còn cái thùng giấy đó, lần trước anh nói anh có bản sao của bộ phim kia, về nhà lục tung mọi thứ, thực sự vẫn tìm được, trong thùng chính là băng video. Ngày đó lúc em gọi điện tới, anh đang ở bên ngoài, vẫn đang tìm kiếm đầu video. Lúc đó anh đành phải nói anh đang khám bệnh tại nhà, không ngờ em lại đến phòng khám của anh, bị em phát hiện nói dối ngay tại trận. May mà tìm được máy ở cửa tiệm kia thật sự có thể xem."

Thì ra, chỉ là tìm đầu video. . . . . .

"Vậy tại sao không nói thật cho em biết?"

"Nếu lúc đó em đã biết rồi, bây giờ sẽ ngạc nhiên vui mừng như vậy sao?" Anh mỉm cười: "Ngày đó hình như đã chọc em mất hứng, phải không? Nếu không thì khi đó em cho rằng anh đang làm gì?"

"Em cho rằng anh đang làm chuyện gì đó không thể cho ai biết. . . . . . Chẳng hạn như, hẹn hò với người con gái khác. . . . . ."

"Hả? Sao em lại cho rằng anh bắt cá hai tay?" Thảo nào thái độ sau đó của cô rất lạnh nhạt.

"Bạn trai trước của em là bạn học cùng khóa với em lúc còn học đại học, tình cảm của bọn em rất tốt -- ít nhất là em cho rằng rất tốt, sau khi tốt nghiệp, anh ấy tiếp tục ở lại học nghiên cứu sinh, có một ngày em có việc phải quay lại trường, định nói tiện đường sẽ đến thăm, lúc gọi điện cho anh ấy thì anh ấy nói đang ở phòng thí nghiệm. . . . . ."

Còn chưa nói xong, anh đã đoán được kết quả: "Kết quả em đến phòng thí nghiệm lại không thấy anh ta?"

"Bạn học của anh ấy nói anh ấy đã ra ngoài với học muội, sau đó em mới biết, anh ta và học muội đã bắt đầu qua lại với nhau từ trước khi tốt nghiệp rồi." Cô cười khổ: "Khi đó em rất yêu anh ta, không thể buông tay, cầu xin anh ta chia tay với học muội, anh ta chế giễu những lời đó của em, khiến cho em đến bây giờ vẫn còn hối hận tại sao lúc ấy lại cầu xin anh ta."

"Cho nên em nghĩ rằng anh bắt cá hai tay giống như hắn ta. . . . . . Thì ra trong mắt em, anh cũng không đáng tin như hắn ta." Anh thở dài: "Hay nhất là anh rất trẻ con làm ầm lên muốn em ra ngoài hẹn hò với anh vậy mà em còn nghĩ anh bắt cá hai tay!"

Cô nở nụ cười: "Em chỉ nghi ngờ một chút chút thôi, sau đó cũng cảm thấy mình không công bằng lắm, song, vẫn cảm thấy anh có chuyện giấu em, nên không vui vẻ lắm."

"Anh đâu có chuyện gì giấu giếm em?" Cũng chỉ có chuyện năm đó anh tham gia vào tổ chức xã hội đen thôi, đó là chuyện anh "chưa nói", không tính là giấu giếm. Thấy cô mỉm cười, đôi mắt đang dò xét mình, nhưng vẻ mặt lại toàn tin cậy, Quản Mục Đông đổ mồ hôi lạnh. Có thể nói không? Không được, anh không thể biết được cô sẽ có phản ứng gì, nên nhanh chóng đổi đề tài thì tốt hơn.

"Để khen thưởng sự tín nhiệm của em đối với anh, " Anh lấy ra một cuộn băng đã được đóng gói ở phía sau TV: "Cái này vốn định làm quà tặng đặc biệt, bây giờ đành phải lấy ra sớm. Đây là 『 Tiểu Bạch』mà em thích, thật ra anh ta đã tới Đài Loan, còn tham gia chương trình giải trí, đây là cuộn băng ghi lại chương trình đó. Lúc phát hiện ra cuộn băng này anh cũng rất ngạc nhiên, anh thật sự không nhớ mình có ghi lại đoạn này--"

Quản Mục Đông dừng lại, bởi vì anh quá kinh ngạc. Đôi mắt của người con gái trước mặt phát sáng, biểu cảm rất tuyệt vời, căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm làm bác sĩ thú y của anh và cô cũng sẽ đồng ý về sự hình dung này, cô bây giờ cứ như một con mèo nhìn thấy chủ của nó mở ra hộp cá hộp mà nó yêu thích nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể kêu meo meo làm nũng.

Cô rõ ràng vẫn còn mê "Tiểu Bạch" hơn là anh nghĩ.

Anh liếc nhìn nhân vật trẻ trung trên màn hình, "Tiểu Bạch" anh tuấn tiêu sái, đã qua hai mươi năm vẫn khiến cho Trạm tiểu thư say mê đến mức thần hồn điên đảo, say mê đến mức cô quẳng bạn trai ra sau đầu, sắc mặt anh rét lạnh: "Hay là thôi đi, em xem mấy cuộn băng khác là đủ rồi."

"Tại sao?" Cô rất thất vọng, oh, có nội dung đặc biệt như thế, cô nhất định phải xem!

"Bởi vì vẻ mặt của em giống như rất muốn gả cho Tiểu Bạch, anh mất hứng." Anh ghen tị, được chứ?

"Anh đừng ghen với người trên TV được không?" Trạm Tâm Luân không biết nên khóc hay cười.

"Dù sao cũng không được, cuộn băng này anh thu lại--"

Cô đột nhiên đưa tay giành lại cuộn băng, anh giơ cao cuộn băng, thuận thế kéo cô qua đây, thân thể mềm mại của cô dán vào trong ngực anh, anh vòng tay giữ lấy eo cô, vòng eo mềm mại của cô vừa vặn dán sát vào hông anh.

"Em hôm nay thật chủ động đó, Trạm tiểu thư, xem ra anh nên cảm ơn『 Tiểu Bạch 』, khiến em tích cực như vậy." Cô mềm mại hơn so với sự tưởng tượng của anh, giống như kẹo bông gòn ngọt ngào thơm tho, anh muốn nếm thử một ngụm, không, không chỉ một ngụm. . . . . .

"Em chỉ muốn lấy cuộn băng. . . . . ." Trạm Tâm Luân khuôn mặt ửng hồng, đã quên mất cuộn băng video. Cô vừa vặn quỳ giữa hai chân anh, tư thế mờ ám, cô cảm thấy cơ thể anh nóng lên, cứng rắn giống như sắt thép, cô nhìn anh, mắt anh đen thẫm tối sầm lại, cơ thể kích động quá rõ ràng, tim cô đập thình thịch, hô hấp không ổn định.

Quản Mục Đông lười biếng chậm rãi mỉm cười: "Muốn xem băng video sao? Cầu xin anh đi."

Cô mếu máo: "Anh thật giống cái loại viên ngoại háo sắc hiếp bức dân nữ trên ti vi."

Em vẫn còn chưa biết có loại 'háo sắc hơn nữa' đấy. . . . . . Anh bỏ băng video xuống, hai tay ôm lấy eo cô: "Hỏi em một vấn đề, nếu chúng ta muốn thân thiết --"

"Không được! Chúng ta mới qua lại mấy ngày. . . . . ." Cô lập tức vùng vẫy.

"Ý anh là 『nếu như』. . . . . . Ặc, em đừng cử động." Đường cong mềm mại nữ tính ngọ nguậy sát bên người, anh phân vân không biết nên buông cô ra hay là tiếp tục ôm cô, cái nào thống khổ hơn: "Nếu chúng ta muốn thân thiết, em có để ý đến việc anh mặc quần áo không?"

"Tại sao. . . . . ." Cô lập tức hiểu ra: "Anh không muốn để cho em nhìn thấy hình xăm của anh?"

"Ừ, hiện tại da của anh rất khó coi, nhất là ngực."

Lúc này cô mới chú ý đến, anh ngay cả ở trong nhà mình, vẫn mặc áo sơ mi tay dài, là sợ đổi áo tay ngắn, bị cô nhìn thấy hình xăm trên cánh tay hình xăm ư? "Chỉ là thay đổi hình dáng thôi mà, sẽ không đáng sợ như thế chứ? Không bằng bây giờ anh để cho em nhìn thử xem."

"Em muốn nhìn? Thật sự rất xấu. . . . . ."

"Ừ, em muốn nhìn." Nhìn sớm một chút, chứng tỏ cô không ngại, anh sẽ không canh cánh trong lòng nữa.

Quản Mục Đông do dự một chút, cởi nút áo, cởi trần thân trên, cô liền nhìn thấy hình xăm che kín nửa thân trên của anh, hình vẽ cũng đã phai mờ, giống như một cái mạng nhện đã bị tàn phá, lại vừa giống như một mảnh vải nhuộm không đều, quả thật rất khó coi.

Anh thấp thỏm: "Rất giống bệnh ngoài da, đúng không?"

"Thật ra cũng được, em biết đây là hình xăm, sẽ không cảm thấy kỳ quái. Nhưng anh để ý như vậy, hay là tìm bác sĩ dùng tia laze phá bỏ đi!"

"Nhưng mà rất đau." Cô không ghét bỏ anh, khiến anh thở phào nhẹ nhõm.

"Hiện nay kỹ thuật càng ngày càng tiến bộ, có thể dùng thuốc tê, chuyện anh nên lo lắng chính là để lại sẹo. Với thời tiết bây giờ, ngày ngày mặc áo tay dài, sớm muộn gì cũng sẽ bị cảm nắng, anh chịu đau một chút, sau đó liền được giải thoát, không phải rất tốt ư?"

"Được rồi, để anh suy nghĩ." Bị cô trừng một cái, anh vô tội nói: "Anh sẽ 『 nghiêm túc 』 suy nghĩ. Vậy. . . . . . cái hình xăm đôi môi của em, ở chỗ nào?"

"Ở. . . . . . phía dưới xương quai xanh, trên trái tim."

"Tốt quá, để anh nhìn thử xem."

"Tốt quá" là có ý gì? Đương nhiên là ở vị trí rất kín đáo, không cởi áo sẽ không nhìn thấy được, cô lườm anh một cái: "Anh tưởng tượng là đủ rồi."

"Anh đều đã cởi, em sợ cái gì?"

"Sợ anh làm loạn." Sợ đôi mắt sáng ngời có hồn của anh, giống như chó sói giả vờ lễ độ, tiếp cận cô -con cừu non đơn độc thơm ngon.

"Anh cam đoan chỉ nhìn một chút mà thôi, tuyệt đối không làm loạn."

Cô chần chờ một lát, cẩn thận kéo cổ áo sơ mi xuống, dấu son môi tươi đẹp trên da thịt, hiện ra trước mắt anh.

"Xăm rất đẹp." Anh ca ngợi, ánh mắt lưu luyến không muốn dời khỏi làn da trắng nõn mềm mại của cô. Nếu cô biết bây giờ anh muốn làm cái gì, nhất định sẽ đạp anh dẹp lép: "Hình dáng và màu sắc đều rất đẹp. . . . . . Anh có thể hôn nó không?"

Cô trừng anh."Anh quả nhiên muốn làm loạn!"

"Một nụ hôn thôi mà, sao lại là làm loạn?" Anh giơ cao hai tay: "Anh cam đoan sẽ không làm chuyện gì khác."

Cô vẫn còn do dự, anh đã tiến đến gần, khẽ hôn lên dấu son môi kia. . . . . .

Cô cứng người, khẽ run rẩy, anh quả thật không làm động tác gì xấu, chỉ là một nụ hôn dịu dàng, dịu dàng đến mức gần như thành kính, dịu dàng đến mức làm cô say mê.

Nếu anh muốn tiến thêm một bước thì sao? Tốt nhất vẫn nên chờ một thời gian nữa, mới qua lại không bao lâu, phát triển như thế quá nhanh. . . . . . Vừa nghĩ như vậy, nụ hôn của anh bỗng nhiên sâu hơn.

Cô kêu khẽ một tiếng, không phải vì sợ hãi, mà là vì phấn khích kích động. Anh hôn mút da thịt cô, cảm giác tê ngứa sung sướng xuyên qua cô, cô cảm thấy mê say, thân thể mềm nhũn bị anh ôm lấy đặt ở trên đùi, anh khẽ rên rỉ, ngửa đầu tìm kiếm môi cô, cô chủ động hôn anh, tay cô chạm vào khuôn ngực trần trụi của, nghe thấy anh thở dài thỏa mãn, tim anh đập dồn dập mãnh liệt khẽ chạm vào lòng bàn tay cô, cô mẫn cảm đến mức run rẩy, anh cởi áo sơ mi của cô, bàn tay to ấm áp ôm lấy eo cô, hô hấp của bọn họ đều đã dồn dập nóng rực. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Sau đó, tiếng chuông điện thoại chói tay vang lên.

"Điện thoại. . . . . ." Cô né tránh nụ hôn của anh, khẽ đẩy anh ra.

Quản Mục Đông rất muốn trực tiếp rút hết dây điện thoại, là ai trong thời khắc quan trọng này lại gọi tới? Anh đi đến nghe điện thoại, rất tức giận: "Alo? ! Cho dù anh là ai, tốt nhất thật sự có chuyện quan trọng!"

"Mục Đông?" Là anh Quang, nhưng giọng nói của anh ấy lại yếu ớt khác thường.

"Sao cậu không có ở bệnh viện?"

"Hôm nay em đóng cửa sớm, có chuyện gì sao?"

"Anh. . . . . . Cần cậu giúp. Vấn đề cũ."

"Em đã nói rồi sẽ không giúp nữa."

"Nhưng người trúng đạn . . . . . . Là anh."

Anh kinh ngạc: "Anh? Làm sao có thể?"

"Bàn chuyện công việc với người ta, đối phương thâm độc, đột nhiên rút súng bắn quét, vai anh trúng đạn. Anh không thể đi bệnh viện, chỉ có thể tìm cậu, nhưng, thật sự không được thì thôi, anh không ép cậu. . . . . ."

"Khoan đã." Anh quay đầu lại nhìn Trạm Tâm Luân, cô đã sửa sang lại quần áo, thấy anh quay lại nhìn mình, khuôn mặt cô ửng hồng, nhợt nhạt cười một tiếng.

Vì cô, anh quyết tâm cắt đứt mọi liên hệ với đám người anh Quang, không muốn tiếp tục làm chuyện phạm pháp nữa, không muốn có quan hệ với thế giới hung ác đánh nhau hăm dọa nữa, anh muốn cùng cô sống cuộc sống bình thường, anh có dự cảm, sẽ ở bên cô lâu dài.

Nhưng không có anh Quang, anh cũng không có được cuộc sống yên ổn như bây giờ. Nợ tiền dễ trả, nhưng nợ ân tình thì cả một đời; người khác anh có thể thẳng tay bỏ mặc, chỉ riêng anh Quang thì không được.

Anh Quang có tiền án, bình thường đã bị cảnh sát theo dõi, nếu vì trúng đạn mà vào bệnh viện, cảnh sát liền mượn cớ gây phiền toái cho anh.

"Mục Đông, hay là thôi đi. . . . . ."

"Anh vào trong đợi em, em sẽ lập tức qua đó."

Anh để điện thoại xuống: "Tâm Luân, anh --" Lý do động vật bị thương không thể dùng lại, phải đổi lý do khác: "Chủ nhà tới tìm anh, nói muốn thảo luận với anh về hợp đồng tiền thuê nhà của phòng khám, anh qua đó nói chuyện với anh ta."

"Bây giờ?"

"Ừ, anh ta muốn xác định sớm một chút, anh ta đã đến phòng khám rồi, anh nói anh sẽ lập tức đến đó, có thể sẽ thảo luận hơi lâu, thật xin lỗi, anh đưa em về trước."

"Ừ, không sao, anh bận việc của anh mà." Thật may, thiếu chút nữa lau súng cướp cò, đúng lúc nên về nhà yên tĩnh một chút.

Anh phát hiện vẻ mặt cô hơi kỳ lạ: "Em có vẻ như thở phào một hơi."

"Có sao?" Cô quay đầu đi, len lén mỉm cười.

Một lát sau, Quản Mục Đông lái xe đưa cô về nhà.

Cô đi vào phòng, Cẩu Kỷ đang ngồi ở trên ghế. Lần đầu tiên mèo yêu không niềm nở nhiệt tình chào đón lúc cô bước vào phòng, ngược lại còn ngẩng đầu thật cao, bộ dạng khinh thường.

Tám phần chắc lại ngửi thấy mùi của anh? Cô ôm lấy mèo, mèo yêu kêu meo meo, phản kháng dữ dội, cô càng ôm chặt hơn, nói chuyện với mèo yêu.

"Cẩu Kỷ, sao lại tức giận như vậy? Nói cưng nghe, người ta rất tốt đó, hôm nay chị và anh ấy có chút không vui, chị cho rằng anh ấy tức giận, không ngờ trái lại anh ấy lại gọi điện tán gẫu với mẹ chị, muốn biết tại sao tâm trạng chị không vui, muốn cố gắng làm chút gì đó cho chị. Anh ấy rất chu đáo, đúng không?"

Liên quan gì đến ta? Cẩu Kỷ hất đầu.

"Còn nữa, lần trước chị nói thích một bộ phim cũ, anh ấy vì muốn cho chị xem băng video, đi khắp nơi tìm máy ngừng sản xuất, chị còn hiểu lầm anh ấy có chuyện giấu giếm chị. Anh ấy thật sự là người rất tốt, rất thật lòng, đúng không? Chị rất cảm động."

Ta không muốn biết! Cẩu Kỷ tức sôi máu, vùng vẫy muốn chạy trốn.

"Chị chưa bao giờ thích một người đến như vậy, thích đến mức. . . . . ." Nhanh như vậy đã xảy ra quan hệ thân mật cũng bằng lòng, thích đến mức từng giây từng phút đều nhớ anh, thích đến mức nói chuyện với mèo, chỉ vì hiện tại không có ai ở bên cạnh để chia sẻ cùng cô, anh tốt đến thế nào.

Chưa từng nhanh như vậy đã rơi vào tình yêu, kỳ lạ chính là, cô không hề băn khoăn hay sợ hãi gì, nụ hôn của anh dường như vẫn còn lưu lại trên hõm vai trái của cô, nụ hôn nóng bỏng ấy rất gần trái tim cô, khiến trái tim cô ấm áp, như đang say rượu, khiến cô thay đổi, trở nên không giống cô nữa.

Thì ra khi yêu một người thì trái tim sẽ hoàn toàn rộng mở, chỉ cảm thấy đến gần anh chưa đủ, chỉ muốn tiếp nhận tất cả của anh, cũng ước mong anh sẽ toàn tâm toàn ý tiếp nhận mình.

Không biết anh sẽ bận bao lâu? Nếu anh xong việc không quá muộn, có lẽ bọn họ sẽ cùng xem phim, bây giờ cô rất rảnh rỗi, có thể đợi anh đến muộn một chút cũng không sao -- À, không đúng, cô còn phải viết bản thảo! Vậy mà cô lại quên mất!

Cô vội vã buông mèo ra, ngồi vào máy tính, hai má đã nóng bừng, may mà bên cạnh không có ai, nếu để cho người khác biết cô nói chuyện yêu đương mà quên mất công việc, thì quá mất mặt.

Nhưng tâm trạng hiện giờ của cô rất vui vẻ, có thể viết rất nhiều câu văn ngọt ngào, chính là trạng thái tốt nhất để viết bản thảo. . . . . .

Không ngờ viết đến một nửa tìm khắp nơi cũng không thấy bản thảo, cô tìm khắp máy tính, không có chính là không có, sao có thể như vậy? Nhớ đến lúc nãy ra ngoài, cô đã chép bản thảo qua USB, có thể lúc ấy không phải chép qua(copy), mà là chuyển luôn file gốc, cho nên bản thảo trong máy tính đã biến mất.

Cô rất chắc chắn trong USB có bản thảo, vừa sờ túi áo, lại không tìm thấy USB, tám phần đã rớt trong nhà anh hoặc trên xe anh rồi.

Cô gọi điện thoại cho Quản Mục Đông, anh không nghe máy, gọi đến phòng khám, cũng không ai nghe. Lạ thật, anh ở phòng khám, sao không nghe điện thoại? Không lấy lại bản thảo không được. . . . . . May là phòng khám không xa, cô chạy xe đạp ra ngoài, trực tiếp qua đó tìm anh.

Quản Mục Đông nhấn ga, chỉ vài phút đã đến phòng khám, chỉ sợ đến quá muộn, anh Quang sẽ gặp chuyện.

Anh dừng xe xong, thời gian vẫn chưa quá muộn, người dân sống ở gần đây vẫn còn đi dạo, anh sốt ruột, nhưng lại phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, để tránh làm người khác chú ý.

Chào hỏi mấy người, anh mở cửa phòng khám, đi vào.

Trong phòng khám mờ tối, tình huống không đúng lắm, anh khẽ nói: "Anh Quang? Anh đang ở đâu. . . . . ."

Đột nhiên nổ "Bùm" một tiếng ngay sát tai anh, anh giật mình, chớp mắt ánh đèn sáng trưng, tiếng bùm bùm vang liên tục, hoa giấy màu sắc rực rỡ rơi khắp người anh, tất cả những người trong phòng hướng về phía anh cười, kêu gào: "Sinh nhật vui vẻ!" Những người đó đều là thủ hạ của anh Quang.

Anh ngơ ngác: "Các anh. . . . . ." Sinh nhật vui vẻ cái gì chứ? ! Anh gầm thét: "Anh Quang thì sao? Anh ấy bị thương, các anh --"

Bóng dáng của một người đang cầm bánh sinh nhật lúc ẩn lúc hiện.

"Sinh nhật vui vẻ nhé, Mục Đông." Anh Quang cười mỉm cầm bánh kem đặt lên bàn. Khà, đã lâu rồi chưa nhìn thấy vẻ mặt đặc sắc đến như thế của tên tiểu tử này.

Mọi người đều nhìn về phía Quản Mục Đông cười:"A ha ha ha! Cậu thật sự bị lừa đến đây!"

"Lão đại làm bộ trúng đạn, chiêu này thật hiệu quả!"

"Lão đại diễn quá đạt! Bộ dạng nói chuyện điện thoại như sắp chết!"

Quản Mục Đông trừng mắt nhìn anh Quang, người không bị mất một cọng tóc nào, đâu có trúng đạn? Anh lo lắng gần chết, thì ra là bị lừa. Anh nổi giận, thô lỗ nói: "Các người gạt tôi hả? ! Các người có biết tôi lo lắng bao nhiêu--"

"Lừa gạt một chút cũng không sao, muốn làm cho cậu ngạc nhiên vui mừng!"

"Vợ của anh ấy A Khánh còn nấu bún giò heo, thể diện của cậu thật ghê gớm nha!"

"Mẹ nó, các đại ca giúp cậu tổ chức sinh nhật sớm, tên tiểu tử này cậu không vừa ý cái quỷ gì chứ!"

Quản Mục Đông khóc không ra nước mắt."Mọi người giúp em mừng sinh nhật, em rất vui mừng, nhưng em vừa đưa bạn gái về nhà. . . . . ." Không khí thật thích hợp, chỉ thiếu một chút nữa là có một buổi tối ngọt ngào lãng mạn, thật là tiếc!

"Được rồi, chỉ lấy của cậu mười phút thôi, sẽ lập tức thả cậu về." Anh Quang thắp vài ngọn nến trên bánh sinh nhật, thét to: "Đến đây nào, mọi người cùng hát chúc mừng sinh nhật!"

Thế là một đám đàn ông to lớn vây quanh Quản Mục Đông, lớn tiếng ca hát, những cái miệng thường ngày hút thuốc nhai trầu bây giờ đều hướng về anh cười, tiếng hát vang lên, có người hát sai nhịp, có người không hát chỉ vỗ tay theo nhịp, tất cả hòa vào nhau, mỗi âm thanh đều rất chân thành.

Quản Mục Đông rất cảm động: "Cám ơn mọi người, mỗi năm đều giúp em tổ chức sinh nhật. . . . . ." Bởi vì cha mẹ anh đã mất sớm, mọi người đặc biệt chiếu cố anh, luôn luôn tổ chức sinh nhật cho anh, xem anh là em trai của bọn họ, anh làm sao bỏ được những người đại ca này? Bọn họ đã từng giúp đỡ anh, tất cả mọi người đều là anh em tốt, là người một nhà. . . . . .

Nhưng có người vẫn chưa nắm rõ được tình hình: "Kỳ quái, trước kia đều chúc mừng ngay ngày sinh nhật của A Đông, năm nay sao lại sớm hơn?"

Anh Quang mỉm cười nói: "Bởi vì cậu ta có bạn gái, sinh nhật phải để lại cho bạn gái."

Mọi người "À" một tiếng, chợt hiểu ra: "A Đông, bạn gái cậu làm cái gì?"

Quản Mục Đông vừa cắt bánh kem, vừa nhớ tới người kia, tâm tình càng tốt: "Cô ấy là tác giả, tính cách dịu dàng, là phong cách mỹ nữ."

"Cậu mà lại quen được bạn gái tác giả? Không phải cậu làm gì người ta đó chứ, người ta bất đắc dĩ đành phải đi theo cậu?"

"Đừng nói lung tung, em rất đứng đắn được không?" Lời vừa nói xong, nháy mắt lặng ngắt như tờ, anh nghi ngờ ngẩng đầu, phát hiện tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm sau lưng anh, anh kinh ngạc quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy Trạm Tâm Luân dắt xe đạp đứng ở ngoài cửa.

Anh vội vã đi ra cửa chính: "Tâm Luân, sao em lại tới đây?" Anh chột dạ. Không ổn, anh nói với cô đến gặp chủ nhà, nhưng trong phòng đều là người. . . . . .

"Em tìm không thấy USB, muốn nói hẳn là đã rớt trong nhà anh hoặc trên xe anh rồi, gọi điện thoại cho anh, anh lại không nghe, cho nên đến tìm anh lấy lại." Trạm Tâm Luân nhìn bên trong phòng khám đầy người: "Thì ra chủ nhà của anh nhiều đến như vậy--"

Tình huống rất rõ ràng, anh lại lừa cô. Không muốn làm anh khó xử, cô không nổi giận ngay tại chỗ, nhưng thất vọng lập tức tràn đầy trái tim cô. Nếu không phải trùng hợp cô đích thân tới đây, lại bị anh lừa dối chẳng hay biết gì. Anh năm lần bảy lượt gạt cô, rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện giấu cô? Cô còn có thể tin anh mấy lần? Những người này phần lớn thần thái đều hung ác, có người mặc áo ba lỗ, lộ ra hình xăm khắp người, xem ra đều không phải là người lương thiện, anh sao lại ở cùng với những người này? Quản Mục Đông kéo cô, cô tránh đi, nghiêm mặt, khẽ hỏi: "Tại sao gạt em?"

"Anh không phải cố ý gạt em. . . . . ." Thật ra, gạt cô đúng là cố ý, bởi vì sợ cô biết. Nhưng tấm lòng của mọi người đối với anh chân thành như thế, làm anh hổ thẹn, anh sao có thể vì nghĩ tới cuộc sống vui vẻ hạnh phúc của bản thân, liền muốn vạch rõ ranh giới với bọn họ? Anh quá ích kỷ, không có sự chiếu cố trước kia của bọn họ, thì không có anh ngày hôm nay.

Anh không muốn giấu giếm nữa, anh hi vọng cô có thể hiểu quá khứ của anh, tiếp nhận tất cả của anh.

"Tâm Luân, em hãy nghe anh nói. . . . . ."

Anh nói, về việc anh đã từng lầm đường lỡ bước, ngay cả việc em trai ra vào trại cai nghiện nhiều lần cũng nói theo sự thật, nói xong, anh thấp thỏm không yên chờ phản ứng của cô.

Vẻ mặt cô không có gì thay đổi, liếc nhìn người trong phòng, bọn họ vẫn luôn nhìn cô: "Cho nên bọn họ đều là bạn bè xã hội đen của anh, lừa anh tới đây, giúp anh tổ chức sinh nhật."

"Ừ." Anh lúng túng gật đầu.

"Xã hội đen. . . . . . làm những việc gì? Đánh nhau? Cho vay nặng lãi?" Cô chỉ nghĩ đến những tin tức mà báo chí viết.

Anh không đoán được cô sẽ hỏi như vậy, sửng sốt một chút: "Bọn họ có sự nghiệp, mở khách sạn hoặc Pub, cố gắng tránh việc đánh nhau bằng vũ khí, dễ bị cảnh sát để mắt tới."

"Anh đã từng đi theo người khác đánh nhau?"

"1, 2 lần, sau khi bị anh Quang phát hiện, anh hạ lệnh cấm trẻ em tuổi vị thành niên trong bang đi ra ngoài đánh nhau. Anh ấy rất chiếu cố anh, cho rằng anh rất thông minh, có tiền đồ, không nên cả đời làm xã hội đen, luôn luôn khuyên anh rời khỏi. Tâm Luân, hãy nghe anh nói những chuyện này, em hình như không kinh ngạc lắm?" Phản ứng của cô bình tĩnh nằm ngoài dự đoán của anh.

Cô nhìn vị anh Quang kia, người để tóc húi cua: "Khi anh nói trên người có hình xăm, em đã đoán được một chút, người bình thường hình xăm sẽ không lớn như vậy." Cô nhíu mày: "Anh giúp bọn họ lấy đạn ra, không nghĩ tới ngộ nhỡ xảy ra tai nạn chết người thì làm thế nào chưa?"

"Quá nghiêm trọng anh đương nhiên sẽ không đụng vào, hiện tại cũng không giúp bọn họ xử lý vết thương do đạn bắn nữa. Tâm Luân. . . . . ." Anh nắm lấy tay cô, lần này cô không tránh né.

"Anh yêu em, sợ em chán ghét anh, cho nên giấu em những chuyện này, còn muốn cắt đứt sạch sẽ mọi quan hệ với bọn họ, nhưng bây giờ anh cảm thấy như vậy quá ích kỷ, anh không hy vọng quá đáng rằng em sẽ lập tức tiếp nhận những chuyện này, nhưng ít ra đừng vì vậy mà chia tay anh, cũng hy vọng em đừng xem thường em trai anh, nó chỉ bị dụ dỗ, bản tính nó không xấu, đám người anh Quang cũng đều là người tốt. . . . . ."

"Anh hy vọng em như thế, hy vọng em như vậy, yêu cầu nhiều như thế, em có lý do gì không thể không chấp nhận không?"

"Bởi vì anh yêu em. . . . . . Như vậy không đủ sao?" Cô không thể tha thứ sao? Lòng anh bỗng nặng trĩu.

Trạm Tâm Luân nở nụ cười: "Anh thật can đảm đấy, tốt nhất tình yêu có thể giải quyết tất cả." Việc này nhất định là có thể, nhìn anh lo lắng khẩn trương, cô mềm lòng, thở dài: "Thật ra thì, em hơi sợ . . . . . ." Xã hội đen ư, không phải người bình thường, ai biết ngày nào đó chọc bọn họ mất hứng, liền tới chém cô, vậy thì nguy?

"Bọn họ đều là người tốt, thật đó! Anh cũng không yêu cầu em làm bạn tốt với họ, chỉ cần không bài xích họ là được rồi." Vẻ mặt anh mong chờ: "Cho nên em có thể đồng ý không?"

"Cũng có thể. . . . . . Viết tiểu thuyết đã lâu, trong lúc nhân vật chính diện và phản diện thay đổi, em cảm thấy, tốt và xấu có lúc không thể như hai đối cực được, rất khó phân biệt, bọn họ đã từng giúp anh và em trai của anh, từ góc độ này mà suy nghĩ, bọn họ cũng là người tốt."

Cô mỉm cười, nhìn anh: "Cho dù ngày trước anh như thế nào, anh xem trọng bạn bè, cố gắng bảo vệ em trai, đã chứng tỏ anh là người lương thiện, coi như em không nhìn lầm anh. Quá khứ thế nào cũng không thể thay đổi, ít nhất ta có thể nắm bắt hiện tại." Bởi vì là anh, cho dù có hơi sợ, cô cũng bằng lòng tiếp nhận thử, là tình yêu, khiến cho cô có thêm dũng khí.

"Nhưng mà, anh tốt nhất đừng coi trọng bạn bè hơn em, nếu không từ nay về sau anh đi mà hẹn hò với bọn họ." Nhưng cô vẫn có chút để ý, bạn trai vì những người bạn này mà nói dối với cô.

Anh cười."Thôi đi, nếu bọn họ cởi quần áo cho anh nhìn hình xăm, anh chỉ biết chạy trốn." Ở bên tai cô khẽ nói: "Hình xăm của em thật sự rất đẹp, trễ một chút nữa cho anh tiếp tục thưởng thức, được không?"

Cô lườm anh một cái, anh cười sang sảng, dắt tay cô, bước vào trong, giới thiệu cô với bạn bè của anh.

Mọi người trợn to hai mắt, tác giả đó! Nhịn không được cảm thấy kính nể, nói chuyện cũng rõ ràng hơn, còn khoe khoang mấy câu thành ngữ, tất cả mọi người đều sĩ diện, cố gắng làm cho không khí náo nhiệt.

Trạm Tâm Luân thoạt đầu hơi sợ, theo sát Quản Mục Đông, về sau lại phát hiện những người này tuy thần thái hung ác, nhưng rất hòa đồng, thậm chí còn được gọi là thân thiết, còn tưởng cô là tiểu cô nương bị dụ dỗ, rất rõ ràng yêu ai yêu cả đường đi, làm cô buồn cười.

Sau khi hàn huyên, Quản Mục Đông dẫn cô đến góc phòng ăn bánh, anh Quang ôm mấy lon bia, đi qua nói chuyện phiếm cùng bọn họ.

"Tôi cho rằng Mục Đông đời này nhất định độc thân rồi, nó không có hứng thú với phụ nữ lắm, người lại thành thật, đã quen vài người bạn gái, cảm thấy không nên giấu giếm bạn gái, kết quả mới nói bóng gió với người ta rằng nó có mấy người bạn xã hội đen, đối phương liền bị dọa chạy mất. Tôi vẫn rất hy vọng nó kết hôn lập gia đình, nó giống như con tôi --"

"Đã nói anh chỉ hơn em mười ba tuổi, đừng làm ra vẻ già cả, có được không?" Quản Mục Đông cắt ngang lời ông anh, ở trước mặt bạn gái mà nói đến bạn gái cũ là hành động ngu xuẩn nhất, anh nhìn lén Trạm Tâm Luân, may mà vẻ mặt cô không có gì khác thường.

"Loại tâm tình này không liên quan gì đến tuổi tác thực sự, được không?"

"Sao em lại cảm thấy anh sắp già nên hồ đồ, mới luôn ảo tưởng em là con trai anh?"

Trạm Tâm Luân mím môi cười tủm tỉm: "Trọng điểm là anh Quang rất quan tâm anh, nói xem anh như con trai chỉ là ví dụ mà thôi." Nghe hai người đấu võ mồm, cảm giác được tình cảm của bọn họ rất tốt, anh ngoài em trai ra không có người thân, có người quan tâm anh, cô cũng mừng cho anh.

"Đúng vậy đó, tôi vì lo lắng cho nó." Anh Quang lại yêu thích cô thêm mấy phần: "Cô là tác giả ư. . . . . .Viết sách về thể loại nào? Tôi thỉnh thoảng cũng đọc sách --"

"『 Người sắt đá đàm phán 100 chiêu 』 loại sách hay này đúng không?" Quản Mục Đông lành lạnh nói, quả đấm thép của anh Quang vung tới, anh lanh lẹ né tránh.

Anh Quang nói tiếp: "Là vợ anh đang xem, cô ấy thường đến tiệm cho thuê sách, mướn một đống tiểu thuyết ngôn tình về, có một lần anh tiện tay cầm một quyển xem thử, liền say mê."

"Anh đang xem tiểu thuyết ngôn tình? !" Quản Mục Đông trợn to mắt: "Không bằng anh nói anh mỗi ngày đều luyện thư pháp!"

"Anh biết chữ, đọc sách thì có cái gì kỳ quái?" Anh Quang liếc anh một cái: "Anh không có hứng thú với thư pháp."

"Anh thực sự xem tiểu thuyết ngôn tình? Là『 ngôn tình 』, không phải khoa học viễn tưởng hay là võ hiệp?"

"Đúng, là ngôn tình, cậu có ý kiến sao?"

Không có ý kiến, chỉ là rất khó tin: "Anh khẳng định không nhầm? Là đàn ông yêu đàn bà, là loại sách nói về tình yêu dạng đó? Anh xem cái đó?"

"Đúng vậy, nếu không còn có đàn ông yêu đàn ông sao?"

"Có đấy." Trạm Tâm Luân gật đầu.

Hai người đàn ông nghe vậy, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên kỳ dị. Thật sự có loại sách này? Anh Quang làm thanh cổ họng: "Ưm, tác giả mà tôi yêu thích nhất là vị tiểu thư『 Cán Nguyệt 』. . . . . ."

Phụt Quản Mục Đông đang uống trà lúa mạch bị sặc, ho khan dữ dội. Trạm Tâm Luân kinh ngạc đến mức nóikhông nên lời. Có nghe lầm hay không? Đại ca xã hội đen là fan của cô?

"Sách của cô ấy rất hay." Anh Quang gật đầu, vẻ mặt ý vị sâu sa: "Cách hành văn lưu loát, tình tiết hấp dẫn, tủ sách trong nhà anh đều là sách của cô ấy, quyển nào cũng có. Anh thích nhân vật mà cô ấy viết, không thập toàn thập mỹ, nhưng rất chân thật, sinh động, mỗi lần đều sử dụng những giả thiết khác nhau, đều có thể nói ra những đạo lý khác nhau, cô ấy rất tận tâm, anh rất hâm mộ cô ấy. . . . . ."

Được người ta khen ngợi trước mặt như vậy, Trạm Tâm Luân đỏ mặt, thoải mái nhẹ nhàng bày bổng.

Quản Mục Đông nói: "Anh Quang, cô ấy chính là 『 Cán Nguyệt 』."

"Cái gì? !" Anh Quang kinh ngạc: "Cô chính là 『 Cán Nguyệt 』? !"

"Haiz." Cô gật đầu, rất ngại ngùng nhưng cũng rất hưng phấn, lần đầu tiên trực tiếp gặp mặt độc giả của mình, thật hồi hộp: "Tôi còn rất nhiều chỗ vẫn chưa hoàn thiện, không tốt như anh nói."

"Không, sách của cô thật sự rất hay, tôi và vợ tôi đều rất thích, tôi thích nhất bộ cổ trang mới đây của cô."

"Bộ đó kỳ thực có cách viết mang tính chất thực nghiệm rất nhiều, trước kia tôi viết truyện cổ đại đều không có cơ sở, bộ đó lấy bối cảnh thời Tống, trước khi viết tôi đã xem rất nhiều tài liệu, lúc viết rất sợ viết sai lệch."

"Nghe vợ tôi nói, số liệu mà cô tìm rất đầy đủ, không sai. Tôi thì không hiểu lịch sử, chỉ chú ý sách đọc có hay hay không thôi."

Bọn họ cứ như vậy mà tiếp tục thảo luận, không người nào để ý đến anh. . . . . . Quản Mục Đông rất buồn bực, bộ đó anh vẫn chưa đọc được, không thể nói xen vào.

"Cám ơn anh, kỳ thực tôi vẫn còn rất nhiều chỗ muốn cải thiện."

"Cô quá khiêm tốn rồi. Tôi có thể bắt tay với cô không? Có thể xin chữ ký không? Xin hai chữ ký, tôi và vợ tôi đều muốn, tôi đi lấy sách tới cho cô ký --" Lời còn chưa nói xong, nữ tác giả phong cách đột nhiên bị người ta kéo đi.

Quản Mục Đông lôi kéo bạn gái, tuyên bố: "Bọn em đi về trước, bánh kem và bún giò mọi người từ từ ăn, nhớ phải khóa kỹ cửa phòng khám." Nói xong anh kèm hai bên bạn gái lách người.

Trạm Tâm Luân bị kéo lên xe: "Anh làm cái gì vậy? Em và anh Quang vẫn chưa tán gẫu xong, anh kéo em đi như vậy, rất vô lễ --"

"Anh ấy sẽ không để ý, không phải em muốn viết bản thảo sao? Cứ kéo dài nữa sẽ rất muộn."

Đúng nha, cô đã quên mất mục đích đến phòng khám, nhưng, khó gặp được tri âm, rất đáng tiếc: "Không ngờ anh Quang cũng đọc tiểu thuyết, mà còn đọc rất kỹ, vợ anh ấy hình như có tiếp xúc với phương diện lịch sử này, thật muốn nói chuyện với chị ấy một chút. . . . . ."

"Đúng vậy, em và anh Quang thảo luận rất vui vẻ mà, mấy hôm trước anh muốn thảo luận với em, em nói thế nào? Em nói em phải viết bản thảo!" Giọng điệu của anh chua xót.

"Mấy ngày hôm trước em thật sự viết bản thảo viết đến mức rất buồn bực, không có tâm tình tán gẫu với anh mà."

"Dù sao tán gẫu với anh thì không có tâm tình, tán gẫu với anh Quang thì rất có tâm tình." Hừ, anh cực kỳ khó chịu!

Lại đang ghen, cô cười trộm, thấy anh xụ mặt, đem xe đạp của cô bỏ vào khoang xe sau, sau đó ngồi vào ghế lái, cô dịu dàng nói: "Mục Đông. . . . . . Em yêu anh."

Chỉ thấy vẻ mặt nghiêm nghị khó chịu của người đàn ông trong nháy mắt trở nên nhu hòa, nhưng vẫn không cam lòng chỉ như vậy mà thôi, gắng gượng chống đỡ bằng giọng nói cứng ngắc: "Một câu nói như vậy là đủ rồi sao?"

"Xin lỗi mà." Cô lôi kéo tay anh: "Anh hãy nghe em nói, em đang nghĩ sau khi giao bản thảo, sẽ thưởng cho mình vài ngày nghỉ, biết đâu chúng ta có thể đi đâu đó chơi. Nếu anh bề bộn nhiều việc cũng không sao, tóm lại em rảnh được mấy ngày, chỉ dành cho một mình anh, có được không?"

Đương nhiên được! Anh mở cờ trong bụng, lập tức quên mất vừa rồi khó chịu vì bị lạnh nhạt: "Em nói ngày tháng cho anh biết, anh sẽ hủy bỏ lịch hẹn trước trong mấy ngày đó. Em muốn đi đâu?"

"Em muốn đi đông bộ, nhưng đường đi, chỗ ở lại, em đều không biết rõ. . . . . ."

Đông bộ: các tỉnh ở phía đông trung quốc, có lẽ là nói đến OCT East resort (Overseas Chinese Town) ở Thâm Quyến, Quảng Đông, Trung Quốc) nổi tiếng như một Disney Land của Trung Quốc)

"Giao cho anh, để anh giải quyết."

"Vậy em phải làm gì?"

"Em chỉ cần đưa người đến, để cho anh phục vụ là được rồi."

Cô nghe vậy, cong môi, ý cười dập dờn trên môi, anh cảm thấy rung động, nhịn không được muốn trộm hương (dụ dỗ phái nữ).

Khi cô nhìn anh dịu dàng như vậy, anh dường như hòa tan, biến thành một vũng nước ấm áp, muốn bao bọc cô, muốn che chở cho cô, muốn dốc hết tất cả, làm cho cô vui vẻ, khi ánh mắt giao nhau với cô, thời gian trở nên vui vẻ hơn.

Hai người đi du lịch sao? Anh rất rất mong đợi. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.