Không Nghĩ Tới Đi

Chương 12: Chương 12: Điều tiết không khí




Thiệu Từ Tâm sau khi mơ hồ chịu sự quan tâm bác ái chúng sinh của Bồ Tát, rốt cuộc cũng chọn nhẫn xong.

Nàng chọn một đôi nhẫn cưới độc đáo mới mẻ, hào phóng tinh mỹ, thực phù hợp thẩm mỹ Ôn Chi Hàn

Hai người ăn nhịp với nhau.

Chọn xong sau đó là đi ăn bữa tối.

Ngồi ở trong xe, Thiệu Từ Tâm lấy ra nhẫn cưới đoan trang.

Đời trước nhẫn cưới đối với nàng có ý nghĩa sâu nặng, bao hàm nàng đối với cuộc hôn nhân này vô cùng yêu thích, vô cùng hy vọng.

Một đời này nhẫn cưới ở trong lòng bàn tay nàng lại nhẹ đến giống lông chim, không có bất luận cái gì ý nghĩa, gần như là một cái trang trí phẩm thôi.

Không có trường hợp cầu hôn.

Không có tình yêu nồng nhiệt.

Thực bình đạm, cũng thực tự nhiên, ít nhất cùng Ôn Chi Hàn ở bên nhau nàng sẽ không cảm thấy hít thở không thông.

Vì thế nàng thong dong mà mang lên chiếc nhẫn này, vì để nhắc nhở chính mình, cũng vì tương lai chính mình dệt hoa trên gấm.

Nàng sẽ không lại dừng bước, dậm chân tại chỗ như đời trước, nàng muốn tiếp tục nỗ lực, phải được càng nhiều vinh quang.

Con nít mới lựa chọn, thị hậu hay ảnh hậu cùng với vinh dự đang chờ nàng, người lớn như nàng tất cả đều muốn.

Đi được xa, đứng trên cao, mới có tự tin đối mặt hết thảy.

Nàng vừa lòng mà nhìn tay chính mình, vừa nhấc mắt liền phát hiện Ôn Chi Hàn đã không biết ở khi nào đem nhẫn mang lên.

Kích cỡ thích hợp, phong cách thiết kế độc đáo, đeo ở ngón tay như ngọc của Ôn Chi Hàn, hoàn mỹ đến mức dường như chiếc nhẫn này trời sinh chính là vì cô mà chế tạo.

“Đẹp.” Thiệu Từ Tâm không keo kiệt ca ngợi cô: “Rất xinh đẹp.”

Tay xinh đẹp.

Nhẫn xinh đẹp.

Người cũng rất xinh đẹp.

Xinh đẹp không thể khống chế, không thể bị chiếm làm của riêng.

“Cảm ơn.” Ôn Chi Hàn nói, “Em mang lên cũng rất xinh đẹp.”

Thiệu Từ Tâm nhìn nhẫn trên tay Ôn Chi Hàn, đáy lòng bỗng nhiên toát ra một tia cảm giác vi diệu.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy đôi nhẫn này có một ý nghĩa mới.

Các nàng không phải là người xa lạ cũng không phải kẻ thù, các nàng là vợ của nhau, là một bộ phận không thể tách rời của nhau.

Đúng vậy, không thể tách rời.

Các nàng liên hôn còn không phải là vì khiến cho lợi ích hai nhà không thể tách ra sao?

Thiệu Từ Tâm ngước mắt nhìn về phía Ôn Chi Hàn.

Nhưng có người này tồn tại, trận giao dịch lạnh băng này cũng nhiều hơn vài phần ôn nhu.

Nàng thực vừa lòng đoạn hôn nhân không có tình cảm này.

Dừng suy nghĩ, nàng hỏi: “Chúng ta ăn cái gì?”

Ôn Chi Hàn không có ý tưởng, nàng cũng không có chủ ý.

Cuối cùng hai người quyết định trước lái xe lên đường, nhìn thấy nhà hàng nào đông đông thì tắp vô ăn.

...

Ôn Úc rốt cuộc biết Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Chi Hàn kết hôn là bởi vì hai nhà liên hôn.

Cô ta nằm mơ cũng không ngờ được hai nhà như thế nào sẽ liên hôn, cũng không rõ Ôn Chi Hàn vì cái gì muốn giúp Thiệu gia.

Cô ta chỉ là có điểm tò mò.

Thiệu Từ Tâm vì cái gì không tới xin mình giúp đỡ, mà là quay xe cùng Ôn Chi Hàn kết hôn?

Nàng ấy không phải thích mình nhất sao, thích đến mức không có mình thì sống không nổi sao?

Ngồi ở trong nhà, cô ta bắt đầu hồi tưởng dáng vẻ ngoan ngoãn của Thiệu Từ Tâm trước kia lúc nhìn chính mình, lại nghĩ tới Ôn Chi Hàn gửi cái screenshot.

Thiệu Từ Tâm trong ảnh, cùng Thiệu Từ Tâm mà mình nhận thức, rõ ràng là hai cái khác nhau.

Thiệu Từ Tâm một người ngoan như vậy, như thế nào sẽ gửi cái loại biểu tình bao này? Nàng ấy vẫn là thích mình như vây.

Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.

Thiệu Từ Tâm...... Thật sự không phải bị ép buộc?

Chờ Ôn Chi Hàn trở về Ôn gia, mình nhất định phải hỏi rõ một chút, chị ta đến tột cùng là muốn làm gì!

...

Bữa tối của hai người là beefsteak.

Bởi vì mang nhẫn cưới, người phục vụ tự nhiên mà đem các nàng xem như một đôi, khi xưng hô không ít lần dùng “phu nhân của ngài” để gọi các nàng.

Tuy rằng không quen lắm, nhưng hai người cũng không có phản bác, thản nhiên tiếp thu tầng thân phận biến hóa này, lần đầu lấy danh nghĩa vợ của đối phương cùng đối phương ăn xong bữa tối.

Sau bữa tối, Ôn Chi Hàn đúng hẹn đưa Thiệu Từ Tâm về nhà.

Phụ cận không có chỗ dừng xe, xe ngừng ở một cái địa phương yên lặng, trên đường cũng chỉ có đèn đường cùng bóng cây rải rác.

Thiệu Từ Tâm sợ Ôn Chi Hàn một người tìm xe không an toàn, liền mang mũ, dẫm lên giày cao gót lộc cộc mà đi theo phía sau cô.

Bốn phía im ắng, chỉ có tiếng gót giày đạp lên mặt đất.

Ôn Chi Hàn mở miệng nói: “Hai ngày sau đi lãnh chứng đi.”

Thiệu Từ Tâm không có ý kiến: “Đều được, nghe chị.”

Nàng xác thật nguyện ý nghe lời Ôn Chi Hàn nói.

Dù sao các nàng cũng phải đến đó, ai quyết định khi nào đi Cục Dân Chính, như thế nào đi Cục Dân Chính đối với nàng mà nói đều giống nhau.

Chờ nàng tiến tổ đóng phim, thời gian hai người gặp mặt đương nhiên ít đi, đến lúc đó ai cũng không cần ứng phó ai, cùng trạng thái độc thân hoàn toàn không khác nhau là mấy.

Gót giày của Thiệu Từ Tâm hôm nay tương đối cao, không đi nhanh được.

Ôn Chi Hàn liền thả chậm bước chân, chờ nàng theo kịp, còn không quên ôn thanh dặn dò: “Đi chậm một chút, cẩn thận một chút.”

Thiệu Từ Tâm không để bụng.

Làm một nữ minh tinh thường xuyên yêu cầu mang giày cao gót tham dự các loại họp báo, yến tiệc v.v, nàng cho rằng chính mình sớm đã thuần thục khống chế đủ loại kiểu dáng giày cao gót, tuyệt đối sẽ không phải e dè bất cứ đôi giày cao gót nào cả!

“Yên tâm, người nào đó họ Thiệu tất nhiên sẽ không có khả năng té ngã — á!”

Ôn Chi Hàn theo bản năng xoay người tiếp được nàng.

Thiệu Từ Tâm ngã vào trong lòng ngực cô.

Một hòn đá nhỏ, trong chớp mắt từ giày cao gót vui mừng lăn ra.

Trong nháy mắt này, không khí xấu hổ xưa nay chưa từng có.

Thiệu Từ Tâm im lặng một lát, giương mắt trấn định mà phun ra ba chữ: “Ngoài ý muốn.”

Nếu không có cục đá điêu toa kia, nàng vẫn là Thiệu Từ Tâm hành tẩu mang phong vị mỹ nhân!

Ôn Chi Hàn không có lập tức trả lời.

Các nàng nhìn lẫn nhau.

Thiệu Từ Tâm giờ khắc này rốt cuộc phản ứng được — các nàng cách nhau rất gần.

Dưới ánh đèn đường, bóng dáng các nàng kéo dài, tựa như hòa hợp nhất thể.

Thiệu Từ Tâm có thể thấy Ôn Chi Hàn ánh mắt màu lam chớp động mang theo oánh lượng quang, mỹ đến mức như muốn rơi vào biển sao trời thật sâu kia.

Đôi mắt của cô, so với đá quý nàng từng nhìn thấy đều phải mỹ lệ hơn.

Nàng bị hấp dẫn, nhất thời quên cử động.

Ôn Chi Hàn không nói gì, cũng không có đẩy nàng ra.

Các nàng đỡ tay đối phương, nơi nơi đều nhìn thấy dảng vẻ của đối phương.

Gió thu xuyên qua lá cây, phất quá bóng dáng tương dung, nhẹ nhàng lặng lẽ dừng ở bên tai các nàng.

Qua vài giây, Thiệu Từ Tâm rốt cuộc phục hồi tinh thần lại.

Làm một cái diễn viên, nàng bỗng nhiên cảm thấy một màn này vô cùng quen thuộc.

— cái này còn không phải là kịch bản cũ kỹ quen thuộc trong phim thần tượng sao!

Trong kịch bản, vai chính luôn có thể bởi vì các loại ngoài ý muốn xảy ra tứ chi tiếp xúc.

Mỗi khi đến lúc này, bất luận là loại đề tài tính hướng nào, hai vị vai chính nhất định sẽ bắt đầu thâm tình đối diện, tiếp theo bối cảnh ngọt ngào là âm nhạc sẽ đi theo vang lên, cực lực nhuộm đẫm bầu không khí.

Trường hợp của các nàng thế nhưng là quá qua thuộc rồi.

Bất quá, bầu không khí hiện tại không thể hiểu được mà có chút xấu hổ, nàng phải làm chút gì đó đem cái tình trạng này bóc ra mới được.

Ôn Chi Hàn không nghĩ tới Thiệu Từ Tâm thật sự sẽ té ngã.

Cô nhìn Thiệu Từ Tâm, tính toán nói cái gì.

Sau đó Thiệu Từ Tâm lại đột nhiên ngâm nga — âm nhạc thuần, không có lời.

Bị đánh gãy kỹ năng nói chuyện, Ôn Chi Hàn: “?”

Cô tỏ vẻ thật không hiểu nổi: “Em đang làm gì?”

Thiệu Từ Tâm vẻ mặt chân thành tha thiết: “Miệng ngứa muốn tạo chút BGM, điều tiết không khí.”

Ôn Chi Hàn: “?”

Thiệu Từ Tâm: “Bởi vì vai chính phim truyền hình mỗi lần đối diện, sẽ có âm nhạc ngọt ngào vang lên, em cảm thấy tình huống này của chúng ta hiện tại còn rất thích hợp nha. Thế nào, có nhạc đệm có phải cảm thấy khá hơn nhiều hay không? Không khí không còn xấu hổ nữa?”

Ôn Chi Hàn nghe được ngẩn ra, rồi sau đó cười khẽ ra tiếng.

Mấy cái thứ hoa hoè loè loẹt trong đầu nàng như thế nào lại nhiều như vậy chứ?

Ôn Chi Hàn buồn cười lại có chút vô ngữ hỏi: “Chúng ta là vai chính sao?”

“Đương nhiên rồi.” Thiệu Từ Tâm đứng thẳng thân mình, liêu một phen tóc dài, xú thí mà nói: “Bổn cô nương chính là nữ chính!”

Nàng khoe khoang xong, đảo mắt nhìn về phía Ôn Chi Hàn.

Chỉ thấy Ôn Chi Hàn mỉm cười, lẳng lặng nhìn dáng vẻ trương dương đắc ý của nàng.

Một lát sau, tay cô nhẹ nhàng dừng ở trên đầu nàng, trúc trắc lại ôn nhu mà vuốt ve hai cái.

“Nhưng chị không phải.” Ôn Chi Hàn nói như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.