Diệp Vãn Ninh không có ý cho Lạc Vận Nhi đi vào phòng ngủ của mình, mà đứng ở trước cửa nhìn cô ta. “Chị Văn Ninh...” Lạc Vận Nhi thức thời đứng ở trước cửa, cũng không có ý tiến vào, “Em là đến nói với chị... một việc “Tôi đã nghe thấy ở trong rồi. Theo lời cô nói thì là chuyện rất quan trọng, cô muốn nói cái gì, cứ nói ở đây đi
Diệp Vãn Ninh khẽ gật đầu với Lạc Vận Nhi, dựa lên khung cửa lên tiếng.
Lạc Vận Nhì nhìn khuôn mặt không lộ ra cảm xúc nào của Diệp Vãn Ninh, trong lòng cũng không nằm chắc... không biết chuyện này có thể kích thích được cô không! “Thực xin lỗi chị Vãn Ninh, em không ngờ sẽ tạo thành cục diện này.” Lạc Vận Nhi chuyền bản xét nghiệm trong tay đến trước mặt Diệp Vãn Ninh, “Hy vọng cái này sẽ không gây phiền nhiều cho chị và anh Thừa Tiêu, hành lý em cũng đã thu dọn xong rồi, em lập tức đi ngay”
Diệp Vãn Ninh nhìn vẻ mặt yêu kiều đáng thương của Lạc Vận Nhi lúc này, cô ta là đang tiền trảm hậu tẩu à?
Giơ tay đón lấy bản xét nghiệm mà cô ta chuyền cho nhìn kết quả xét nghiệm bên trên, cô ta đã mang thai rồi? “Cô mang thai rồi?” “Vâng” Lạc Vân Nhi khẽ gật đầu, bày ra vẻ áy náy nhìn Diệp Vãn Ninh, “Đã được hai tuần rồi.” “Vì thế, đứa bé này là của anh ấy?” Diệp Vãn Ninh biết cô ta đang muốn nói gì. “Vâng.” Lạc Vận Nhi gật đầu, “Là của anh Thừa Tiêu Bỗng nhiên, Lạc Vận Nhi quỳ xuống nền gạch, lộ ra vẻ đáng thương làm cho người khác động lòng, giơ tay túm lấy vạt áo của Diệp Vãn Ninh, “Chị Vãn Ninh, em xin chị cầu xin chị đừng làm hại con em. “Tôi không ác nghiệt mà cũng không độc ác đến thế. Cô không phải là La Vân Nhi, không thể làm ra chuyện độc ác như thế được! Diệp Vãn Ninh nhìn Lạc Vận Nhi đang quỳ dưới đất, “Cô muốn tôi làm thế nào? Cô nói đi.” “Chị Vãn Ninh, chị không giận em à?” “Giận? Tại sao tôi phải giận cô?” Cô muốn từ bỏ anh, cô muốn cố gắng gạt anh ra khỏi tim mình, “Cô đứng lên trước đi. “Diệp Vãn Ninh!” Vào lúc cô vừa nói xong, thì giọng nói quen thuộc vang lên từ chỗ không xa.
Diệp Vãn Ninh ngẩng đầu nhìn Lục Thừa Tiêu đang nổi giận đùng đùng, “Có chuyện gì không?” Cô lạnh nhạt nhìn anh một cái. “Cô bắt cô ấy phải quỳ xuống?” Anh là nhận được điện thoại khẩn cấp mà người làm gọi đến, mới nhanh chóng trở về, vốn cũng chỉ là nửa tin nửa ngờ, nhưng không ngờ thực sự nhìn thấy tình cảnh này! “Anh Thừa Tiêu, chị Văn Ninh muốn đuổi... đuổi em đi. “Cô muốn đuổi cô ấy đi?” “Em không phải..” Diệp Vãn Ninh muốn giải thích, nhưng nhìn dáng vẻ như đã đạt được ý muốn của Lạc Vận Nhi, cô biết mình đã trúng kế rồi. Cô không nên bảo thím Lý tránh đi, bây giờ cô có trăm miệng cũng không biện giải được. “Cô không phải?” Lục Thừa Tiêu lên tiếng hỏi ngược lại, ánh mắt sắc bén của Lục Thừa Tiêu quét lên người giúp việc mới đến, “Cô nói thử xem, cô đã nhìn thấy những gì?” “Tôi... Người giúp việc nơm nớp lo sợ tiến lên phía trước vài bước, “Tôi... tôi nhìn thấy thiếu phu nhân bắt cô Lạc quỳ xuống, lời, lời tôi nói đều là thật, hơn nữa trước đó tôi cũng đi đến khoa phụ sản làm xét nghiệm cùng với cô Lạc, cô Lạc mang thai rồi, tôi, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện, vì thế mới, mới lập tức gọi điện thoại cho thiếu gia.
Diệp Văn Ninh nhìn người giúp việc mới đến giải thích, nghẹn cứng họng, chỉ cười nhạt, “Được, xem như là em bắt cô ta quỳ, bắt cô ta phải rời đi, thì anh tính làm gì? Đuổi em đi à?”
Lục Thừa Tiêu thấy cô đã thừa nhận tất cả, cũng nhìn thấy nụ cười đẳng nghét bên miệng cô, đối với chuyện Lạc Vận Nhi đã mang thai, Lục Thừa Tiêu cũng cảm thấy kinh hãi, nhưng anh vẫn làm ra vẻ bình tĩnh... “Đưa cô Lạc đi nghỉ trước.” “Vâng. Người giúp việc đi về phía Lạc Vận Nhi, dìu cô ta đang quỳ ở dưới sàn lên, lên tiếng nói: “Cô Lạc, đi thôi, tôi dìu cô đi nghỉ “Anh Thừa Tiêu... Lạc Vận Nhi được người làm nâng lên, trong đôi mắt đã ngân ngấn nước, “Anh Thừa Tiêu, không phải chị Văn Ninh cố ý đầu, anh đừng trách chị ấy, chị ấy là quá tức giận... em sẽ thu dọn hành lý rời khỏi đây, xin lỗi anh... “Không có sự cho phép của anh, em không được rời khỏi đây, đã rõ chưa?” “Nhưng em không muốn vì em mà.” “Đừng nói nhiều nữa, đi nghỉ trước đi.” Lục Thừa Tiêu cắt ngang lời cô ta, nói thẳng. Thấy nét mặt của Lục Thừa Tiêu khẽ thay đổi, Lạc Vận
Nhi lập tức im miệng lại, được người giúp việc dìu đi nghỉ.
Đợi bọn họ rời đi xong, Lục Thừa Tiêu tiến lại gần Diệp Vãn Ninh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp không hề gợn sóng của cô, “Thực sự là em bắt cô ấy quỳ xuống à?”
Diệp Văn Ninh nghe thấy câu hỏi của anh... cô không kìm được cười lớn, nói cho cùng, anh vẫn là không tin cô nếu không, anh đã không hỏi như vậy.
Cô mỉm cười, kiên cường nén lại nước mắt và sự tủi thân, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn lãng của anh, “Vừa nãy em đã nói rất rõ ràng rồi, em không muốn nhắc lại lần hai!” “Đúng là em bắt cô ấy quỳ phải không?” Lục Thừa Tiêu giơ tay giữ chặt cằm cô, cưỡng ép cô nhìn thẳng mình, “Khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành cùng với lòng dạ độc ác như rắn độc của em, thực là trái ngược hoàn toàn!” “Cám ơn lời khen của anh!” Diệp Vãn Ninh giống như là chống đối lại anh, “Sai là ở anh, không phải em. Cô chưa từng bắt Lạc Vận Nhi quỳ, cũng chưa từng muốn cô ta quỳ, tất cả đều là do người phụ nữ kia tự biên tự diễn! Nhưng cho dù cô nói ra, anh có tin không? Rất rõ ràng, anh sẽ không tin!
Lục Thừa Tiêu nghe ra trong lời nói của cô còn ẩn giấu ý nghĩa khác, lập tức cong lên nụ cười tà ác, cười lạnh một tiếng, “Đừng quên, em không có quyền can thiệp cuộc sống riêng của anh, điều em nên làm chính là bảo vệ tốt danh tiếng Lục phu nhân! Mà không phải là tùy ý can thiệp cuộc sống của anh!”
Diệp Vãn Ninh bất giác tự cười giễu, “Không sai... anh nói không hề sai, đều là em không tốt, là em can thiệp cuộc sống của anh, là em quấy rầy tình cảm giữa anh và cô ta, từ đầu đến cuối, đều là em sai, như thế, anh vừa lòng chưa?” Diệp Vãn Ninh kiên cường vùng thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt lấy cằm dưới cô, phẫn nộ nhìn thẳng
Lục Thừa Tiêu.
Cô lùi ra sau mấy bước, nhìn dáng điệu có chút kinh ngạc của anh, cô cảm nhận được tia sảng khoái, nhưng càng nhiều hơn là sự đau đớn. “Em rất mệt, em muốn nghỉ ngơi, vì để đứa bé phát triển khỏe mạnh, mời tổng giám đốc Lục rời đi.” Nói xong, Diệp Vãn Ninh xoay người đi vào phòng ngủ, trước khi anh tiến vào, cô đã nhanh chóng đóng cửa lại, rồi khóa chặt.
Mặt cô trắng bệch, đến cả hô hấp cũng khó khăn... cô thở hổn hển mấy hơi, sợ hãi cơn hen suyễn sẽ phát tác, cô muốn bản thân bình tĩnh lại, hít vào thở ra chầm chậm mới cảm nhận được hô hấp đã thông thuận trở lại...