“Thiếu phu nhân, cô ăn thêm một ít nữa đi. Thím Lý nhìn sắc mặt Diệp Vãn Ninh rất kém, lại lo lắng mở miệng lần nữa: “Cho dù xảy ra chuyện gì, thiếu phu nhân đều phải suy nghĩ cho con của mình, bây giờ thời tiết lại rất lạnh, nhỡ bị cảm lạnh thì không hay đâu!” Thím Lý lập tức điều chỉnh nhiệt độ lò sưởi, hy vọng Diệp Vãn Ninh có thể nghỉ ngơi một chút.
Vì đứa bé, cô nên nghe lời thím Lý...
Cô gật nhẹ đầu, cử động, sắc mặt vẫn như khúc gỗ, nhớ đến ánh mắt lạnh lẽo, lời nói băng giá của anh tối qua... tim cô đau đớn như bị dao đâm vào, có lẽ qua cơn đau thì sẽ không còn đau nữa, vậy tình yêu đã không còn... còn có thể yêu lại được không?
Chắc anh đã căm hận cô đến chết rồi nhỉ!
Cô chưa từng nghĩ sẽ làm hại cô ta, nhưng cô ta lại nhằm vào cô hết lần này đến lần khác... Diệp Vãn Ninh khó tránh khỏi cảm thấy nực cười, “Người vốn không có ý hại hổ nhưng hổ lại muốn cắn người”, có lẽ chính là lý lẽ này?
Lạc Vận Nhi chính là con hổ đáng sợ kia, mỗi phút mỗi giây đều muốn làm hại cô, muốn ép cô đến đường cùng Giờ đây, cô ta đã đạt được ý đồ
Cô một đêm không ngủ, khó khăn chìm vào giấc mộng không yên giấc, trong giấc mơ của cô đều là vẻ mặt lạnh lùng, lời nói lạnh nhạt của anh...
Ở ghế ngồi phía sau trong chiếc MercedesBenz. “Cậu chủ, đã có kết quả điều tra rồi.” Kano ngồi ở ghế lái phụ, cung kính lên tiếng. “Ừ” Lục Thừa Tiêu đáp lại.
Kano lập tức giải thích: “Trong món ăn không có dị thường gì, chỉ có trong bát cơm của cô Lạc, phát hiện một chất độc tên là NK11, nhưng liều lượng không nhiều, vì thế cô Lạc mới giữ được tính mạng. Nếu như liều lượng lớn hơn, sợ rằng sớm đã về cõi trời rồi.” “Chỉ có trong bát của cô ấy thôi à?” “Vâng.” Kano khẽ gật đầu, “Chỉ xét nghiệm được trong bát cô Lạc có NK11, hơn nữa loại chất độc này đã dừng sản xuất từ lâu rồi, rất khó kiếm được mới đúng... có thể thấy người muốn làm hại cô Lạc, đã sớm có mưu tính từ lâu!”
Lục Thừa Tiêu nắm chặt hai tay thành nắm đấm, tức giận bừng bừng hồi tưởng lại những việc tối qua Anh vốn đang áy náy với La Vân Nhi, bây giờ sự hổ thẹn lại càng lớn hơn... càng lúc càng nhiều... “Các người để cho tôi vào! Tôi là người thừa kế tập đoàn Tinh Xuyên, các người dựa vào đầu mà không cho tôi vào?!” Lúc chiếc MercedesBenz vừa đi đến cổng biệt thự, thì nhìn thấy một chiếc xe thể thao đang chắn ngang cổng lại, người đàn ông trên xe đang lý luận với bảo vệ. “Kano, đi xuống xem thử” Lục Thừa Tiêu chú ý đến người đàn ông kia, Cổ Vũ Xuyên? Sao hắn ta lại ở đây? Không mời mà đến? “Vâng, cậu chủ” Kano cũng cảm thấy kỳ quái, người đàn ông này rốt cuộc là ai? Anh lập tức đi lên trước, hỏi thăm mấy người bảo vệ đang ngăn cản không cho anh ta đi vào. “Đã xảy ra chuyện gì? Cậu đây đến là có việc gì à?” Kano nhìn Cổ Vũ Xuyên, anh cảm thấy người đàn ông này hơi quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó! “Xin hỏi anh là?” Kano lễ độ hỏi thăm. “Người thừa kế của tập đoàn Tinh Vũ, Cổ Vũ Xuyên, hôm nay tôi đến đây, là để tìm người phụ nữ của tôi!” “Người phụ nữ của anh?” Kano sửng sốt, “Chỗ chúng tôi quả thực có rất nhiều người giúp việc nữ, có mấy người cũng xinh đẹp lắm, không biết anh Cổ nhìn trúng người nào?” “Đương nhiên không phải là người làm của nhà anh! Tôi sao có thể để mắt đến người giúp việc?”Cổ Vũ Xuyên hừ lạnh hai tiếng, “Anh cảm thấy tôi đường đường là người thừa kế tập đoàn Tinh Vũ, mà lại không có mắt nhìn đến thế à?”
Kano nhìn bộ dạng ngông cuồng tự cao tự đại của hắn, thật muốn cho hắn một quyền! “Vậy xin hỏi người mà anh Cổ nói đến là...?” “Đương nhiên là thiếu phu nhân nhà các người!