**********
Chương 229 ĐƯƠNG NHIÊN LÀ MUỐN PHẦN THƯỞNG! . Google ngay trang == TRU Mtruyen.mE ==
Kỷ Trình Hạo nghe xong rất hài lòng, khẽ gật đầu, lên tiếng trả lời: “Nếu thực sự muốn anh nói, vậy chính là Lạc Vận Nhi đã mài mòn tất cả sự kiên nhẫn của Thừa Tiêu và sự áy náy của cậu ấy dành cho cô ta!” “Áy này? Kiên nhẫn? Mài mòn hết?” Hạ Nghi Tâm khó hiểu lắc đầu, “Em không hiểu lắm. “Em có biết trước đây tại sao Thừa Tiêu lại đối xử với Ninh Y như thế không?”
Hạ Nghi Tâm gật đầu, “Là vì anh ta tưởng rằng Ninh Y làm hại Lạc Vận Nhi. “Đúng.” Kỷ Trình Hạo lập tức tiếp lời, “Lúc đó Thừa Tiêu yêu Lạc Vận Nhi, em có biết bọn họ gặp gỡ nhau như thế nào không?” “Giữa bọn họ còn có một câu chuyện riêng à?” “Đương nhiên, mỗi một cuộc gặp gỡ của các đội tình nhân, đều có một câu chuyện khác nhau, giống như anh và em... giữa chúng ta cũng có một câu chuyện!”
Hạ Nghi Tâm cảm thấy anh nói rất đúng, liền nổi lên hứng thú cất lời: “Vậy anh giải đáp cho em đi, Hạo.” Anh chính là thích cô gọi mình như vậy!
Kỷ Trình Hạo gật nhẹ đầu, kể hết mọi chuyện lúc đó cho Hạ Nghi Tâm, “Anh nhớ đó là lúc bọn anh còn học cấp ba, cũng là lúc tập đoàn Đế Thịnh bị trộm đá quý, lúc đó bọn anh mới 17 tuổi, lần đó vốn là để cho bọn anh rèn luyện kinh nghiệm, anh hiển nhiên cũng sẽ hứng thú dạt dào tham gia cùng, nhưng không ngờ dưới sự lơ là của bác Lục, đá quý vẫn bị trộm đi! Cũng chính ngày hôm đó, Thừa Tiêu bị thương nặng” “Anh ta bị thương? Chẳng nhẽ là được... được Lạc Vận Nhi cứu?” Đây hoàn toàn là tình tiết trong phim truyền hình mà! Nữ chính mệnh khổ cứu được nam chính đẹp trai... chẳng nhẽ không phải như vậy?
Kỷ Trình Hạo lắc đầu, “Không, nói chính xác là, lúc đó Lạc Vận Nhi không hề muốn cứu Thừa Tiêu. “Vậy sao bọn họ lại... “Đừng nóng vội, nghe anh nói xong đã. Kỷ Trình Hạo nắm tay cô trong lòng bàn tay mình, liền sau đó lại lên tiếng giải thích: “Năm đó cô ta đang học đại học ở phụ cận, vào lúc đó vừa đúng thời gian cô ta tan học tiết tự học buổi tối, con hẻm đó rất tối, cũng không có ai đưa đón cô ta, cô ta càng không ngờ sẽ gặp phải cảnh tượng như vậy. Chính vào lúc cô ta đang muốn bước nhanh rời đi, liền đụng trúng Thừa Tiêu bị thương, lúc đó anh đang đưa người tìm cậu ấy khắp mọi nơi. “Vậy, sau đó thì sao?” “Sau đó... cô ta không muốn gặp phải thị phi gì, liền muốn lặng lẽ rời đi, là bị Thừa Tiêu dọa... mới bất đắc dĩ cứu Thừa Tiêu, bị Thừa Tiêu hung dữ dọa nạt, cô ta còn khóc nữa!” “Khóc?” Hạ Nghi Tâm nửa tin nửa ngờ, đó còn là Lạc Vận Nhi mà cô biết không?
Kỷ Trình Hạo nhớ rất rõ, khi đó bọn anh đuổi tới, cô ta quả thực đang khóc bù lu bù loa, có lẽ Lạc Vận Nhi của năm đó, thực sự rất đơn thuần? “Đúng thế, cô ta khóc, chính bởi vì cô ta khóc, nên lúc đó bọn anh đều cảm thấy cô ta nhát gan sợ phiền hà! Vì thế sau khi em nói ra chuyện cô ta đã làm, anh mới cảm thấy ngoài sức tưởng tượng!” Kỷ Trình Hạo bất đắc dĩ nhún vai, trên gương mặt điển trai tràn đầy vẻ đành chịu thôi, tiếp tục lên tiếng: “Lúc đó cô ta vừa khóc vừa băng bó cho Lục Thừa Tiêu, lúc bọn anh đuổi đến, cô ta đã băng bó gần xong rồi, trên mặt còn dính hai hàng nước mắt... cái dáng vẻ đó quả thực không thể không khiến người khác thương xót cô ta, có lẽ bắt đầu từ khoảnh khắc đấy, Thừa Tiêu đã thích vẻ nhát gan của cô ta, suy cho cùng cô đơn thuần, cô không biết thân phận của bọn anh, càng không để tâm tới tướng mạo và tiền tài của Thừa Tiêu, vì thế Thừa Tiêu mới thích cô ta, đưa ra lời hứa sẽ chăm sóc cô ta, chuyện sau đó cũng không giải thích rõ được!” “Vì thế mọi chuyện sau này, đều là sự bù đắp Lục Thừa Tiêu dành cho cô ta? Chính vì lúc trước không chăm sóc cho cô ta, nên mới muốn dùng hết khả năng bù đắp, là như thế à?” “Anh đoán chắc là như vậy, dù sao... đây là sự áy náy của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ, cô ta là người con gái đầu tiên mà Thừa Tiêu thích, có lẽ còn chưa phải là yêu, nhưng ít nhất vẫn là thích, vì thế sau khi biết được cô ta bị Ninh Y làm hại, mới tỏ ra phẫn nộ, một lòng muốn giày vò Ninh Y, dùng cách thức đồng dạng đáp trả lại. Có điều nói thật, anh cũng không ngờ Lạc Vận Nhi lại trở thành như thế, thực sự khiến người khác cảm thấy ngoài sức tưởng tượng, nghe những lời nói hành động của cô ta trong cuộc họp báo, đã sớm không còn là La Vân Nhi bị dọa khóc năm đó nữa rồi” “Có lẽ ở bên cạnh những người xấu như bọn anh lâu dần, có những việc vốn không biết... cũng sẽ học được! Cũng có khả năng đấy!” Hạ Nghi Tâm tùy tiện suy đoán, còn không quên chọc ghẹo Kỷ Trình Hạo vài câu. “Vậy em thì sao? Thời gian ở bên cạnh anh cũng đã dài như vậy rồi, lại vẫn rất đáng yêu! Không thay đổi chút nào, bé yêu của anh.” Anh giơ tay nựng gò má trắng ngần của cô. “Anh cũng không thay đổi mà, Hạo Tử, vẫn sến sẩm như vậy, miệng lưỡi ngọt thật đấy” Hạ Nghi Tâm chủ động hôn lên môi anh, “Thưởng cho anh!” “Thưởng cho anh chỉ có cái này thôi?” Kỷ Trình Hạo tỏ vẻ không hài lòng, “Hơn nữa anh đã nhấn mạnh rồi, không được gọi anh là Hạo Tử! Gọi anh là Hạo, nếu không... anh sẽ tức giận đấy!” “Đương nhiên chỉ có cái này thôi!” Hạ Nghi Tâm nhảy đôi mắt đẹp, nhìn dáng vẻ giả vờ tức giận của anh, cười phì một tiếng: “Anh tức giận rồi à? Chẳng nhẽ anh muốn bỏ vợ? Vậy em phải rời đi rồi...
Nói xong, Hạ Nghi Tâm liền đứng dậy khỏi người anh, ai biết được Kỷ Trình Hạo bỗng nhiên giở trò xấu bế bổng cô lên.... “Chơi xấu! Kỷ Trình Hạo, anh thả em xuống nhanh!”
Kỷ Trình Hạo nở nụ cười thần bí, sau đó bế cô đi vào phòng ngủ chính. “Anh, anh muốn làm gì?” Hạ Nghi Tâm hộ lên thất thanh.
Anh bình tĩnh trả lời: “Đương nhiên là muốn phần thưởng!” Sau đó nở nụ cười vô lại trên khuôn mặt điển trai. “Vừa, vừa nãy đã thưởng cho anh rồi!” Nhìn cách chiếc giường lớn của mình càng ngày càng gần, Hạ Nghi Tâm liền biết người đàn ông này lại đang nghĩ đến chuyện không đứng đắn! “Phần thưởng vừa nãy quá nhỏ, hơn nữa cách em gọi anh vừa nãy, anh rất không hài lòng, đương nhiên phải bồi thường tổn thất tinh thần cho anh!” “Em, em... em lần sau không dám gọi nữa! Ưm... Kỷ Trình Hạo..”
Anh đặt cô lên chiếc giường lớn mềm mại, đúng lúc Hạ Nghi Tâm đang chuẩn bị đứng lên, anh liền ôm cô vào lòng, sau đó hôn lên cánh môi cô... “Ưm... Hạo....
Kỷ Trình Hạo đặt một nụ hôn sâu xong, còn chưa tận hứng tạm thời rời khỏi đôi môi cô, “Ừ, ngoan lắm, thích em gọi anh như thế, đừng nóng vội, thứ em muốn anh đều cho em.”
Hạ Nghi Tâm lập tức kháng nghị, ở đây... cô không có chút quyền chủ động nào! Cô đương nhiên phải kháng nghị! “Ưm... có ai làm, làm chuyện này giữa ban ngày ban mặt chứ!” “Ai nói không có? Không phải chúng ta đang làm à?” Kỷ Trình Hạo trả lời đâu vào đấy.