**********
Chương 68: Khiến cô vừa lòng!
Kết quả cuộc thi thiết kế không có gì thay đổi lớn, việc xảy ra giữa cuộc thi khiến Diệp Vãn Ninh bị trừ một phần điểm, giải nhất đương nhiên là Lạc Vận Nhi, còn cô thì đạt giải nhì.
Diệp Vãn Ninh không hề cảm thấy có gì không công bằng, bản thiết kế bị đánh tráo là cô quá sơ ý, cho nên dù Lạc Vận Nhi giành được giải nhất, đối với cô mà nói cũng giống nhau, bởi vì tác phẩm đứng đầu là thiết kế của cô.
Đêm nay, Diệp Vãn Ninh không xuất hiện ở buổi lễ trao giải long trọng, ngược lại Lạc Vận Nhi mặc sườn xám cùng Lục Thừa Tiêu cùng đến buổi trao giải.
Còn anh làm tâm điểm chú ý của hôm nay, tất nhiên không tránh khỏi những câu hỏi của phóng viên truyền thông, Lạc Vận Nhi nhã nhặn gật đầu với mọi người, cho dù vết thương ở lưng vẫn đau âm ỉ, nhưng chỉ cần ở trước mặt Lục Thừa Tiêu, cô ta sẽ cho mọi người thấy trạng thái xinh đẹp nhất.
Tổng giám đốc Lục, đối với kết quả của cuộc thi lần này, tác phẩm Hoa Quỳnh của cô Lục chỉ giành vị trí thứ hai, anh có cảm nghĩ gì?
Tác phẩm của cuộc thi thiết kế đều sẽ lần lượt được đưa lên thị trường sao?
Thời gian dự định đưa lên thị trường là khi nào? Nghe nói tập đoàn Đế Thịnh có ý định tiến vào Châu Âu, tổng giám đốc Lục có để cô Lục trở thành nhà thiết kế hàng đầu ở khu vực Châu Âu không?
Lục Thừa Tiêu nghiêm túc quét một lượt, bắt đầu trả lời nghi vấn của mọi người:
Đối với kết quả cuộc thi tối nay, mọi người cảm thấy thế nào?
Đối với câu hỏi ngược lại của anh, rất nhiều phóng viên ngây ra....
Tôi muốn dựa theo mức độ phản ứng để đánh giá, những tác phẩm này sẽ lần lượt được đưa lên thị trường là điều chắc chắn, vấn đề chỉ là thời gian thôi, liên quan đến việc thời điểm đưa lên thị trường, nội bộ tập đoàn vẫn chưa có quyết định, còn về chuyện Châu Âu, thì có người phụ trách khu vực Châu Âu tiến hành quản lí, hiện tại tất cả đều chưa chắc chắn. Cảm ơn các vị.
Lục Thừa Tiêu gật đầu phải phép, gương mặt khôi ngô không chút gợn sóng vẫn vô cùng lạnh lùng.
Lạc Vận Nhi đứng bên cạnh Lục Thừa Tiêu, chỉ nở nụ cười, cô ta từ đầu đến cuối không nói câu nào, nhưng lại nhận được sự chú ý và cái nhìn của nhiều người.
Cô Lục tối nay không tham gia buổi lễ trao giải này, thực sự là vì lí do mang thai sao? Hay là tổng giám đốc Lục có người đẹp đi cùng, cô Lục không tiện xuất hiện?
Lúc này, lập tức câu hỏi được đặt ra Lục Thừa Tiêu làm anh cảm thấy khó chịu.
Anh nhíu chặt mày, ánh mắt dữ dẫn phút chốc hướng về phía người phóng viên đặt ra câu hỏi này.
Kano bên cạnh lập tức cảm thấy sự tức giận của cậu chủ, liền tiến đến nói:
Cô chủ hôm nay vừa mới đi khám thai, cảm ơn mọi người quan tâm đến cô chủ, nhưng do bụng cô chủ càng ngày càng lớn, tổng giám đốc Lục không yên tâm để cô chủ xuất hiện ở nơi như này, còn về người đẹp đi cùng, bạn phóng viên đó nói có hơi nghiêm trọng rồi.
Kano mỉm cười gật đầu, sau đó mấy người bảo vệ liền chặn đảm phóng viên vẫn đang muốn tiếp tục đặt câu hỏi không ngừng nhào lên.
Lục Thừa Tiêu nhanh chân bước về phía trước, Lạc
Vận Nhì thì đi bên theo bên cạnh. Thấy Lục Thừa Tiêu và Lạc Vận Nhi đi xa dần, đám phóng viên chỉ có thể điên cuồng ấn máy ảnh, ánh đèn lóe lên dồn dập, đến khi không còn thấy hình bóng của Lục
Thừa Tiêu, những phóng viên này mới thôi, lần lượt rời đi.
Quay về phòng nghỉ, Lục Thừa Tiêu bí bách không vui hừ một tiếng, lập tức ngồi lên chiếc ghế sofa bằng da bên cạnh, Lạc Vận Nhi thì đi phát biển cảm nhận khi giành giải.
Thủ Hắc nhìn cậu chủ có chút không vui, thấy Kano và Gia Thế bên cạnh, chuyển tư liệu vừa điều tra được cho Lục Thừa Tiêu.
Tổng giám đốc, đây là tư liệu liên quan đến cô Lạc, chúng tôi căn bản không điều tra ra được nguyên nhân tại sao chỉ có tên, giới tính, vài tấm ảnh và cả sinh nhật. Còn về những thứ khác.... không có chút thông tin nào. Nhưng cô Lạc thực sự là có ngày tháng năm sinh trùng với cô Vân Nhi.
Thủ Hắc lên tiếng lần nữa
Còn có một điểm mấu chốt, ngày cô Vân Nhi mất tích, chính vào tối hôm đó, cô Lạc được xe cứu thương đưa đến bệnh viện để chữa trị
Chữa trị? Vì lí do gì?
Tôi đi một chuyển đến bệnh viện năm đó cô Lạc chữa trị, lấy được một phần tài liệu, nói là đuối nước... Hơn nữa còn một điểm, đó là tôi hỏi người dân ở gần nơi cô Lạc sống trước kia. Cô Lạc hơn một năm trước được một đội vợ chồng già cứu, nhưng đôi vợ chồng già đó sau này đều qua đời rồi.
Đuổi nước! Cô ta được người ta cứu lên bờ
Lục Thừa Tiêu ngày ra, nếu cô ta không phải Vân Nhi, vậy cô ta là ai? Những chuyện này quá trùng hợp rồi!
Một người phụ nữ giống Vân Nhi đến 95%, Lục Thừa Tiêu dám chắc chắn, cô ta chính là cô ấy! Nhưng tại sao cô ta lại biến thành Lạc Vận Nhỉ? Năm đó cô ta đã trải qua những gì? Những điều này anh đều không cách nào biết được.
Nhìn dáng vẻ của Lạc Vận Nhi, cô ta dường như không hề biết sự thật bản thân mình là La Vân Nhi Khó trách cô ta có thể nói bản thân là trẻ mồ côi!
Đêm hôm, Diệp Văn Ninh đẩy cửa ngách ra, đứng trên ban công, tận hưởng cảnh đêm yên tĩnh ở biệt thự Đưa tay xoa nhẹ đứa con trong bụng: Cục cưng à, con nói xem mẹ có cần cố gắng tranh giành chút không?
Trên gương mặt xinh đẹp kia lộ ra vẻ thề lương, cô thầm thở dài một hơi, đúng lúc này, một chiếc xe Jaguar sang trọng tiến vào khuôn viên...
Người phụ nữ trên xe được người đàn ông cần thận che chở, nhìn thấy cảnh này, Diệp Văn Ninh cười lắc đầu
Xem ra đã không kịp tranh giành nữa rồi, anh ấy thích cô ta, xem ra.... tấm thiệp mời dự tiệc đó nên đưa cho người phụ nữ đó mới đúng!
Trước đây không lâu, cô nhận được một tấm thiệp mời dự tiệc, tấm thiệp mời này là bữa tiệc gia tộc của tập đoàn Đế Thịnh, không chỉ có sự tham dự của các thành viên trong gia tộc, mà còn có những mối quan hệ khăng khít qua nhiều đời của tập đoàn Đế Thịnh cũng tới tham dự bữa tiệc lần này.
Cô vốn không có tâm trạng tham gia bữa tiệc như vậy, cơ thể đang mang thai rất bất tiện, nếu anh đã thích Lạc Vận Nhi đến thế, vậy có sao có không thuận nước đẩy thuyền chứ?
Cạch...
Vốn trong phòng ngủ chỉ có chiếc đèn mờ dưới đất phát ra ánh sáng yếu ớt, phút chốc trở nên sáng rõ.
Vẫn chưa nghỉ? Đứng ở ban công hứng gió lạnh à?
Tôi
Cô không ngờ đêm nay anh lại trở về phòng ngủ, không phải anh nên ở cạnh người phụ nữ kia à?
Sao anh lại đến đây?
Nghe giọng điệu này của cô, hình như tôi không thể đến?
Cũng không biết tại sao, trong lòng anh luôn không buông bỏ được cô, người phụ nữ ngốc nghếch này bình thường nhẫn nhục chịu đựng, nhưng khi chọc tức cô, cô sẽ trở thành con mèo hoang điên cuồng, giơ móng vuốt sắc nhọn lên có thể làm người khác bị thương, không nể tình một chút nào, giống như tối qua, cô lại dám lấy đứa con ra để uy hiếp anh! Hơn nữa biểu cảm đó dường như không sợ anh chút nào! Anh biết rõ tôi không có ý này.
Diệp Văn Ninh quay người, không nhìn anh: Bỏ đi, nói nhiều cũng chẳng có ích gì, cái này cho anh.
Cô lấy tấm thiệp mời đặt trên chiếc bàn kính bên cạnh đưa cho Lục Thừa Tiêu
Tôi mang thai không thích hợp tham gia bữa tiệc như này, cho nên, đưa anh Vậy ý cô là gì? Chuẩn bị đẩy tôi vào lòng một người phụ nữ dịu dàng khác? Hử?
Lục Thừa Tiêu nhận lấy tấm thiệp mời cô đưa, một tiếng trước anh đã nhận được tin này, anh đem tấm thiệp tùy tiện vứt sang một bên, nhíu mày chăm chú nhìn vào bộ dạng không nói một lời của cô.
Tôi không có tư cách đẩy anh đi đâu, căn bản cũng không có tư cách can thiệp vào cuộc sống của anh. Đối với chúng ta mà nói, ngoài đứa con này khiến chúng ta níu kéo mối quan hệ ra, còn lại... hình như không có gì nữa.
Nói đến đây, Diệp Vãn Ninh không tránh khỏi ngừng một lúc, cô thu lại ánh mắt nhìn anh đang nhếch môi: Cho nên, bất luận anh dẫn ai...
Cô hít một hơi thật sâu, sợ rằng nước mắt mình sẽ rơi xuống:
Bất luận anh dẫn ai đến tham dự, tôi sẽ đều không có bất cứ ý kiến gì. Cô cũng không có quyền có ý kiến Diệp Vãn Ninh, cô bây giờ càng ngày càng biết thách thức tôi rồi!
Tôi không có tôi chỉ nói, nói sự thật.
Giọng nói của cô có chút ngẹn ngào, khỏe mắt dânglên giọt nước lấp lánh, cô vội vàng quay người không để Lục Thừa Tiêu nhìn thấy.
Sao thế? Khóc à?
Lục Thừa Tiêu nhìn sự miễn cưỡng của người phụ nữ này, phụ nữ mang thai đều yếu đuối như vậy à? Anh đưa tay be ngang người cô, cho dù mang thai, bụng càng ngày càng lớn, cân nặng của cơ thể cô cũng không tăng lên là bao! Người phụ nữ này rốt cuộc có chăm sóc tốt cho bản thân mình không thể?
Lục Thừa tiêu, anh... anh bỏ tôi xuống... tôi...
Điệp Vân Ninh, cô không phải thích tôi rồi chứ? Lục Thừa Tiêu chế giêu cười lạnh một tiếng:
Tình yêu của cô tôi không nhận nổi, trước khi cô vẫn chưa hoàn toàn yêu tôi, mau thu tình cảm của cô lại đi, tình cảm của cô đối với tôi mà nói chỉ là thứ dư thừa! Cô hiểu chưa?
Đương nhiên tôi hiểu, đương nhiên tôi... sẽ không, thích anh! Càng không yêu anh! Cô miễn cưỡng nói dối, anh sớm đã vô tình đi vào trái tim cô rồi...
Vừa nãy tôi đã nói, giữa tôi và anh chỉ có mối liên hệ chính là đứa bé này! Còn có tờ giấy kết hôn vốn không đáng nhắc tới!
Nếu cô đã hy vọng tôi dẫn Vận Nhi tham dự như vậy, vậy tôi nên làm cô vừa lòng! Lục Thừa Tiêu cầm tấm thiệp, vung tay giận dữ ra ngoài.
Rốt cuộc muốn tôi phải làm sao... làm thế nào anh mới không phải tức giận như vậy? . ngôn tình tổng tài
Diệp Văn Ninh tựa vào cạnh giường, cười bị thương, thấp giọng cổ nên tiếng khóc, sự sắc sảo, kiêu ngạo của cô sớm đã dẫn dần bị anh mãi mòn rồi...
Trong phòng ngủ tối đen, khi Lạc Vận Nhi sợ hãi muốn thét lên, người đàn ông nhanh chóng bị miệng cô lại!
Là anh.
Yên? Sao anh lại đến nơi này?
Anh nghe nói em bị thương rồi.
Vào giây phút hằn nghe thấy cô bị thương, vội vã muốn xông vào biệt thự, nhưng lại bị Lang Hiệu sai người ngăn lại! Đến khi hắn bình tĩnh lại, Lang Hiệu mới hủy bỏ lạnh cấm túc hắn, hằn chọn đúng thời điểm, đêm nay lẻn vào trong biệt thự.