Không Ngờ Lấy Phải Tổng Tài

Chương 156: Chương 156: Nghi tâm, tớ cần cậu giúp đỡ




“Bây giờ tớ làm gì có khả năng báo thù cô ta? Có lẽ cô ta sắp trở thành phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Đế Thịnh rồi, hiện tại tớ chỉ làm một nhà thiết kế nhỏ bé, làm gì có năng lực báo thù chứ.” “Cậu có, đương nhiên là cậu có!” Hạ Nghi Tâm vuốt cầm, đánh giá người bạn thân từ trên xuống dưới, cô nhìn ánh mắt của cô ấy, giống như ánh mắt chị Ni nhìn cô ấy, không khác một chút nào! “Nghi Tâm, cậu đừng nhìn tớ như thế, tớ cảm thấy rất hoảng!” “Ây da, gương mặt này của cậu chính là vốn tốt nhất rồi, còn cả thân hình của cậu, chiều cao của cậu nữa, rõ ràng là quá hoàn mĩl Perfect!” Hạ Nghi Tâm lập tức đập tay xuống, “Ha ha ha, chủ ý này của tớ thật sự quá tốt rồi!” “Nghi Tâm, cậu lại nghĩ ra cái chủ ý vớ vẩn gì thế?” “Cái gì mà chủ ý vớ vẩn! Là chủ ý hay!” Hạ Nghi Tâm lập tức nói ý nghĩ của cô ấy cho người bạn tốt, “Biến cậu thành người mẫu!” “Người mẫu?” Diệp Vãn Ninh lúc đầu cảm thấy rất chấn động, nhưng sau đó nhìn bộ dạng rất nghiêm túc của người bạn thân, thì cô cũng đoán được ra tâm tư của người bạn thân, “Tớ nghĩ là tớ hiểu rồi, muốn lấy lại được tập đoàn Diệp Thị, và muốn cho Lạc Vận Nhi nếm mùi thì bắt buộc phải làm như vậy!” “Đúng, tở chính là có ý đó! Dù sao thì người không hại mình mình sẽ không hại người, nhưng người đã hại mình, thì mình bắt buộc phải hại người! Lạc Vận Nhi đã làm bao nhiều việc tổn hại cho cậu, đã không tiếc thủ đoạn để đạt được mục đích mà đẩy cậu ra, giẫm lên người cậu để leo lên bờ! Những việc này làm sao có thể tùy tiện mà quên đi như thế được?” “Tớ chưa hề quên... Không phải tớ đã nhớ lại rồi sao?” Mỗi người đều có giới hạn của bản thân, mà La Vân Nhi hết lần này đến lần khác chạm đến giới hạn của cô. “Người như thế này tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua được!” “Không sai, phải cho cô ta nếm mùi đau khổ! Dù sao quân tử báo thù, mười năm không muộn mà!” “Nghi Tâm, tớ cần cậu giúp đỡ. Nghe thấy một tràng những lời khơi gợi lòng người của bạn thân, Diệp Vãn Ninh biết bản thân tuyệt đối không thể tiếp tục mềm lòng được nữa, chỉ cần cô còn sống một ngày, thì Lạc Vận Nhi cũng sẽ không buông tha cho cô!

Nếu cô còn không nhẫn tâm, thì kết cục của cô và con đã có thể nhìn thấy được rồi! “Không vấn đề, tớ sẽ ở lại đây nửa tháng, cái này tớ rất hiểu, Hạ Thị cũng có công ty con ở đây, có thể giúp được tớ nhất định giúp! Không giúp được thì tớ sẽ nghĩ cách để giúp cậu!” “Nghi Tâm, tớ nghĩ đến một việc hôm nay. “Việc gì?” “Ừm, hôm nay tớ đi phỏng vấn, vừa từ phòng làm việc đi ra thì tớ có cảm giác như có người đang theo dõi mình, tớ đi đến mấy con phố lớn náo nhiệt, đi qua đi lại mấy tiếng đồng hồ thì nhìn qua cửa kính cửa hàng tớ mới chú ý đến mấy gã đàn ông cao to lực lưỡng, tớ lại càng khẳng định mấy tên đó đang theo dõi tớ! Tớ mới đi vào một cửa tiệm, lúc đó tớ cũng chỉ muốn thử thôi, nhưng không ngờ cửa hàng đó lại có cửa sau, lúc đó tớ mới thoát thân được!” “Có người theo dõi cậu?” Hạ Nghi Tâm lập tức kêu lên kinh ngạc, đứng phắt dậy từ sofa, “Sao lại có người theo dõi cậu chứ sao lại như vậy chứ?”

Diệp Vãn Ninh lắc lắc đầu,“Tớ cũng không rõ người theo dõi tớ là ai, nhưng...sự việc kỳ lạ như vậy đó. “Chẳng lẽ là Lạc Vận Nhi?” Hạ Nghi Tâm suy đoán thành tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.