Đắt?
Lục Thừa Tiêu chăm chú nhìn cô gái nhỏ đang kéo áo mình:
Đi thôi.
Anh Thừa Tiêu.... em nói thật đó, thực sự rất đắt, không... không cần đâu! Anh Thừa Tiêu!
Trang phục của Hạ Thị nổi tiếng đình đám, chất lượng và kiểu dáng tất nhiên không cần nói, ngay cả giá cả cũng đắt đến mức khiến người ta biến sắc!
Lục Thừa Tiêu không để ý đến sự từ chối của Lạc Vận Nhi, dẫn cô ta đi vào trong cửa hàng, mà đúng lúc Hạ Nghi Tâm đang đi kiểm tra, đối chiếu tình hình lợi nhuận thực tế của cửa hàng trong mấy tháng này!
Lục Thừa Tiêu... La Vân Nhi?
Sau khi thấy Lục Thừa Tiêu dẫn Lạc Vận Nhi đi vào cửa hàng, Hạ Nghi Tâm lập tức lẩm bẩm nói mấy chữ:
Cô... cô ta không phải đã.... sao, sao có thể ở cùng Lục Thừa Tiêu chứ?
Hạ Nghi Tâm vô cùng kinh ngạc, thậm chí một hồi lâu vẫn không định thần lại được.
Cuộc đối thoại đột nhiên bị ngắt quãng, quản lý cửa hàng cảm thấy có chút nghi hoặc. Giám đốc Hạ, cô đang nhìn gì vậy?
Quản lý của cửa hàng này lập tức hỏi Hạ Nghi Tâm đột nhiên lại im lặng.
Ờ... không có gì, cô vừa nói gì thế? Hạ Nghi Tầm nở nụ cười xin lỗi.
Vàng.
Quản lý cửa hàng gật đầu, cũng nở nụ cười:
Vừa nãy chúng ta đang nói đến tình hình tiêu thụ của sản phẩm mới mùa này.
Um.
Hạ Nghi Tầm gật đầu, sau đó lướt máy tính bảng, xem tình hình tiêu thụ của sản phẩm mới trong tuần này,
Tình hình tốt hơn tuần trước rất nhiều, trong tháng này tập đoàn sắp xếp một hoạt động lấy cũ đồi mới rất hấp dẫn, cửa hàng này của các cô nằm ở vị trí trung tâm thành phố luôn có lượng tiêu thụ tốt nhất, hy vọng có thể tiếp tục giữ vững, quần áo của hoạt động lấy cũ đồi mới lần này mọi người cũng phải xác nhận rõ ràng, rốt cuộc có phải quần áo của Hạ Thị không
Vâng.
Quản lý cửa hàng gật đầu: Cô yên tâm, chỉ cần là quần áo do Hạ Thị thiết kế và làm ra, hàng nhái chỉ cần nhìn cái là nhận ra ngay
Mọi người chắc đã biết tiêu chuẩn thấp nhất của lần lấy cũ đối mới lần này là gì rồi.
Văng, xin yên tâm.
Quản lý cửa hàng gật đầu, trước khi bắt đầu hoạt động lấy cũ đối mới, tất cả quản lý cửa hàng trong hệ thống trên toàn quốc đều sẽ lần lượt từng tốp vào Hạ Thị để họp, trong cuộc họp còn nhấn mạnh và nói rõ, dù sao cô cũng làm quản lý cửa hàng mười mấy năm rồi, đối với những việc này biết rất rõ.
Đi qua bên kia xem thử.
Ánh mắt Hạ Nghi Tâm bất giác nhìn về phía Lục Thừa
Tiêu và Lạc Vận Nhi, thấy Lạc Vận Nhi đang thử mẫu mới của mùa này, lông mày cô bất giác chau lại. Quản lý cửa hàng lập tức nhanh chân đi đến chỗ khách hàng.
Vâng.
Cô ta quay về rồi, vậy Vãn Ninh phải làm sao?
Hạ Nghi Tâm cắn môi, tỏ ra có chút rầu rĩ, dù sao sau khi Vãn Ninh bị mất trí nhớ, mất đi phần lớn kí ức trước kia, cô đã không còn nhớ Lạc Vận Nhi, càng không nhớ cô đã từng giúp người phụ nữ này, nhưng người phụ nữ này lại muốn hãm hại cô!
La Vân Nhi toan tính thâm hiểm, nếu Vãn Ninh bị cô ta tính kế thì phải làm sao?
Hạ Nghi Tâm nhỏ tiếng lẩm bẩm, ánh mắt không rời khỏi Lục Thừa Tiêu và Lạc Vận Nhi, thấy điệu bộ cười tình tứ của Lạc Vận Nhi, cơn giận của cô liền bùng cháy! Cuối cùng, Hạ Nghi Tâm vẫn quyết định phải cho cô ta một bài học! Cô nhanh chân bước đến trước mặt Lục Thừa Tiêu và Lạc Vận Nhi, nở nụ cười xã giao trước:
Tổng giám đốc Lục, thật trùng hợp, không ngờ anh cũng ở đây.
Hạ Nghi Tâm ra vẻ không hiểu, tự mình giả bộ phải phép, sao anh trai nghiêm túc lại có trở thành anh em tốt với người đàn ông lòng dạ đen tối như Lục Thừa Tiêu được!
Đô, đấy không phải Vân Nhi sao?
Hạ Nghi tâm lập tức nhiệt tình tiến lên phía trước kéo tay của Lạc Vận Nhi:
Cô... cô còn sống à? Thật là tốt quá rồi!
Cô là? Lạc Vận Nhi giả bộ không quen biết Hạ Nghi Tâm, nở nụ cười nghi hoặc:
Tôi không phải Vân Nhi mà cô nói, tôi quen cô sao?
Nghe thấy cô ta đột nhiên nói như vậy, Hạ Nghi Tâm hơi đờ ra! Cô ta không phải La Vân Nhi? Vậy cô ta là ai? Lòng đầy nghi vấn bủa vây cô lúc này....
Vậy... vậy cô là?
Chào cô, tôi là Lạc Vận Nhi.
Tôi luôn tưởng rằng người giành giải nhất cuộc thi thiết kế kia là Vân Nhi, không ngờ lại không phải cô ta, thật đáng tiếc, cô ta trong thời gian trung học đã từng nhiều lần nhắc đến với bạn bè, cô ta muốn tham gia cuộc thi thiết kế của tập đoàn Đế Thịnh, muốn giành được vị trí cao, muốn ở cạnh tổng giám đốc Lục cả đời, nhưng không ngờ lại không thực hiện được nguyện vọng.
Hạ Nghi Tâm cố tình nhắc đến những chuyện này, cô muốn xem thử phản ứng của Lạc Vận Nhi, từ đó xác nhận lời cô ta nói có phải giả dối không!
Thật là xin lỗi, nhắc đến chuyện cũ rồi.
Hạ Nghi Tầm nhìn đủ liền thu ánh mắt lại, cô nở nụ cười, đưa tay về phía Lạc Vận Nhi, bắt tay với cô ta xong, cô lập tức rút tay mình lại.
Không nhận ra cô ta có bất kì biểu hiện khác thường nào, nhưng mặc kệ cô ta! Chỉ cần đối đầu với Văn Ninh, có ý đồ xấu với Vãn Ninh, thì đều là kẻ thù của Hạ Nghi Tâm CÔ!
Đối với kẻ thù, không cần tỏ vẻ thân thiện.
Cô lập tức ra lệnh xuống dưới, lập tức thu nụ cười lại: Cô Lạc nhìn trúng bộ này sao?
Hạ Nghi Tâm chuyển sự chú ý đến bộ lễ phục cao quý đẹp đẽ.
Tôi rất thích bộ lễ phục cúp ngực màu trắng này. Lạc Vận Nhi chuyển sự chú ý đến bộ lễ phục cúp ngực ngắn treo bên cạnh.
Cô Lạc thật có mắt nhìn, nếp gấp của bộ lễ phục cúp ngực này tựa như vỏ sò trắng trên cát được sóng biển cuốn lấy, chỉ có điều thật đáng tiếc, đây là bộ cuối cùng, đã được người khác đặt rồi, đợi chút nữa sẽ qua đây lấy.
Quản lý cửa hàng và nhân viên đều ngây ra, đây thực sự là bộ lễ phục cúp ngực trắng cuối cùng, nhưng vẫn chưa có người đặt mua!
Bọn họ hoàn toàn không hiểu nhìn Hạ Nghi Tâm, có phải giám đốc Hạ nhầm rồi không?
Giám đốc Hạ...
Quản lý cửa hàng nhìn Hạ Nghi Tâm, lời vẫn vưa nói, đã bị Hạ Nghi Tâm chặn lại.
Các cô đi điều chỉnh lại sản phẩm mới của kì này, còn nữa, ngày mai sẽ đưa kiểu dáng mới lên, biết nên xử lí thế nào rồi chứ?
Hạ Nghi Tâm đương nhiên biết quản lý cửa hàng và nhân viên đều cảm thấy vô cùng nghi hoặc, nhưng cô là giám đốc của Hạ Thị, cô là cô chủ nhà họ Hạ, cô có quyền quyết định bộ lễ phục này có nên bán cho cô ta không! Rõ ràng, quyết định của cô đã rõ! Không bán!
Vâng.
Quản lý cửa hàng lập tức hiểu ngay, dẫn nhân viên vội vã đi lên tầng 3.
Đã được đặt rồi? Thật là đáng tiếc.......
Lạc Vận Nhi lên tiếc mặt đầy luyến tiếc, liền nhìn Lục Thừa Tiêu đang ngồi trên ghế sofa bằng da:
Anh Thừa Tiêu, hay là chúng ta....
Hạ Nghi Tâm biết cô ta định rời đi, lập tức nở nụ cười lần nữa, vẻ mặt thân thiện nhìn Lạc Vận Nhi:
Cô Lạc, ở đây còn mấy kiểu cũng không tệ, tôi nghĩ sẽ rất hợp với cô.
Hạ Nghi Tâm lập tức lấp máy tính bảng ra, chọn mấy bộ lễ phục không hề tôn lên được khí chất của Lạc Vận
Nhi, rồi cầm máy tính bảng bước về phía Lạc Vận Nhi lần nữa.
Đây là hình của mấy kiểu mẫu này, cô Lạc cô xem có thích không? Nể tình tổng giám đốc Lục là khách quen ở chỗ chúng tôi đây, tôi có thể giảm cho cô 50%!
Khách quen
Lạc Vận Nhi chú ý đến hai chữ này trong lời nói của Hạ Nghi Tâm.
Anh nói xem đúng không? Tổng giám đốc Lục? Hạ Nghi Tâm còn hỏi lại Lục Thừa Tiêu đang lạnh lùng ngồi trên sofa:
Tôi nhớ trước kia tổng giám đốc Lục cứ cách một khoảng thời gian lại dẫn một người phụ nữ khác nhau đến đây mua đồ, đã rất lâu không thấy tổng giám đốc Lục đến đây rồi, vốn tưởng rằng cô Lục có thể giữ chân anh, nhưng không ngờ... tặc tặc, hôm nay lại gặp cô Lạc ở đây, nhưng nói thật, tổng giám đốc Lục, anh chọn bạn gái người sau không xinh bằng người trước.
Trong lời nói có ý là Lạc Vận Nhi cô ta là kém nhất! Lạc Vận Nhi cũng là người thông minh, sao có thể nghe không hiểu ý trong lời nói của cô chứ!
Cô Hạ, những bộ lễ phục này rất đẹp, chỉ là không thích hợp với tôi Là thế à, vậy e là không có bộ lễ phục nào hợp với cô
Lạc rồi.
Lạc Vận Nhi mỉm cười gật đầu, quay người nhìn Lục Thừa Tiêu, nhưng bên trong cô ta lại đầy căm phẫn! Anh Thừa Tiêu, chúng ta đi cửa hàng khác xem đi, được không?
Ừ.
Lục Thừa Tiêu cũng hiểu rất rõ sự châm chọc trong lời nói của Hạ Nghi Tâm, rõ ràng, cô đang trút giận hộ bạn thân, bất bình thay cô ấy!
Không biết sao, lúc này trong đầu anh lại xuất hiện hình bóng của Diệp Vấn Ninh. Anh nhỏ giọng chửi một tiếng, tỏ ra có chút phiền lòng.
Tổng giám đốc Lục và cô Lạc đi ạ! Đúng rồi, tổng giám đốc Lục, anh nhớ thay đứa em gái như tôi khuyên bảo anh trai tôi, sao có quan hệ tốt với anh như vậy, lại không gần phụ nữ, người làm em gái như tôi đây rất lo lắng đó!
Hạ Nghi Tầm nhìn bóng lưng của Lục Thừa Tiêu và
Lạc Vận Nhi, không cần nói cũng biết đắc ý bao nhiêu! Lời cô Hạ, tôi sẽ truyền đạt đến cho anh ấy. Dứt lời, Lục Thừa Tiêu và Lạc Vận Nhì lập tức rời khỏi cửa hàng cao cấp ấy.
Quản lý cửa hàng từ trên tầng 3 thấy Lục Thừa Tiêu và Lạc Vận Nhi rời đi, lập tức chạy xuống. Giám đốc, tại sao không bán bộ lễ phục cúp ngực ngắn đó cho tổng giám đốc Lục? Tổng giám đốc Lục là khách VIP ở chỗ chúng ta, điều này...... sợ là anh ấy sẽ không vui? Hơn nữa bộ lễ phục này.... vốn không có người đặt trước, giám đốc có phải nhớ nhầm rồi không?
Quản lý cửa hàng hỏi Hạ Nghi Tâm đang nở nụ cười đắc thắng.
Ai nói không có người đặt?
Há?
Quản lý cửa hàng ngày người.
Hạ Nghi Tâm đưa tay chỉ vào mình, sau đó mỉm cười:
Tôi đó! Tôi muốn bộ lễ phục này! Giám đốc, cô muốn bộ lễ phục này?
Thế.... giám đốc có thể trực tiếp lấy đi, không cần phải đặc biệt đến cửa hàng!
Hạ Nghi Tâm gật đầu:
Sao thế? Có vấn đề gì à? Cô cảm thấy tôi không mặc được sao? Tất nhiên không phải! Giám đốc xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ rất hợp với cô!
Quản lý cửa hàng nói thật lòng, Hạ Nghi Tâm thực sự xinh đẹp đáng yêu, rất hợp với kiểu dáng bộ đầm ngần cúp ngực này.
Ngày mai là buổi tiệc gia tộc nhà học Lục, trên danh nghĩa là bữa tiệc gia tộc, thực tế giống như bữa tiệc hội thương nhân, mà anh trai cô và Kỷ Trình Hạo hai bọn họ cũng được có mặt trong danh sách khách mời, còn cô đương nhiên cũng sẽ tham dự
Bộ lễ phục này, tất nhiên là mặc cho Lạc Vận Nhi xem rồi, phải giúp Vãn Ninh trút giận mới được!