Không Ngờ Lấy Phải Tổng Tài

Chương 30: Chương 30: Trang sức quý dưới ta




**********

Chương 30: Trang sức quý dưới ta

Vừa mới đến gần bãi biển trong xanh, Diệp Vãn Ninh liền giống như một đứa trẻ vui đùa, cũng chỉ có khoảng khắc này, cô mới thể hiện ra một mặt khác của mình, ham chơi thích cười, đẹp đến không gì sánh bằng!

Lại còn có cả cá nhỏ! Lục Thừa Tiêu, anh mau xem này... Thật đẹp quá!

Nói nơi này là chốn thần tiên ở trần gian cũng không quá đáng một chút nào, thật không biết tên ngang ngược kia làm sao phát hiện được nơi đẹp để thế này!

Dáng vẻ vui mừng phấn khởi của Diệp Vãn Ninh khiến khóe miệng Lục Thừa Tiêu bất giác kéo lên, nhìn cô đi xuống nước biển trong xanh, đuổi theo mấy chú cá nhỏ, anh lập tức lên tiếng:

Xem ra cô quên mất sự dạy dỗ vừa nãy rồi đúng không? Chẳng nhẽ cô muốn ba ngày ba đêm không xuống nổi giường?

Nghe thấy lời dặn dò của anh, Diệp Vãn Ninh liền dừng bước, đúng đúng đúng! Anh ta nói đúng! Cô nhất định phải chạy chậm lại chút, tránh ảnh hưởng đến cục cưng trong bụng, cô đưa tay xoa chiếc bụng nhỏ bằng phẳng mặt mang sự áy náy nói:

Cục cưng, xin lỗi nhé mẹ ham vui quá rồi, chỉ nghĩ vui cho bản thân, suýt nữa thì bỏ quên mất con vào hố đen rồi. Cô dè dặt đuổi theo mấy chú cá nhỏ, mắt cá chân nhỏ nhắn ngâm trong nước biển, cảm nhận được sự mát lạnh dưới chân,cô nhận ra bản thân đã chơi được một lúc rồi, lập tức cẩn thận từng ly từng tý đi lên bờ.

Lục Thừa Tiêu cũng không ngờ rằng bản thân lại ngắm cô lâu đến vậy, nơi này ngoài anh ra chưa từng có ai khác ghé qua, có thể nói cô là người đầu tiên đến đây.

Bỗng, điện thoại anh reo lên.

Lục Thừa Tiêu cầm điện thoại nhanh chóng bắt máy: Cậu chủ.

Giọng nói của Thủ Hắc từ đầu dây bên kia truyền lại. Trang sức quý đã tìm được một thợ giám định đáng tin cậy giám định rồi ạ.

Nói.

Thủ Hắc đem kết quả giám định thành thật báo cáo với Lục Thừa Tiêu: Ngoài ba bộ trang sức quý ra, bảy bộ trang sức còn lại đều là hàng nhái, hơn nữa còn là hàng nhái cao cấp, không phải người có chuyên môn thì không thể nhận ra được!

Đem tất cả vào phòng sách, tôi đến ngay. Lục Thừa Tiêu chau mày căn dặn.

Giọng nói được huấn luyện chuyên nghiệp vang lên: Vâng, cậu chủ.

Cúp điện thoại, Lục Thừa Tiêu cất điện thoại vào túi áo: Tôi đưa cô về biệt thự.

Ừ, được.

Diệp Vãn Ninh lưu luyến nhìn cảnh đẹp ở đây lần nữa, cô biết cuộc điện thoại ban nãy nhất định là có việc gấp:

Lần sau còn có thể đến đây không?

Cô thích à?

Anh biết rõ còn hỏi, tâm trạng thích thú của cô ở đây khi nãy anh đều trông thấy hết! Ừm, rất thích, rất rất thích!

Diệp Vãn Ninh không chút che giấu sự yêu thích đối với nơi này.

Xem thái độ của cô.

Thái độ? Cô phải tỏ thái độ thế nào? Người đàn ông này thật là... đồ dở hơi, khốn nạn

Bên kia. “Choang.....

Một tiếng động lớn, Lang Hiếu hung dữ đập cốc trà trên bàn xuống đất.

Lần này không chỉ có buổi bán đấu giá không được tổ chức thành công, thậm chí còn mất thêm cả ba bộ trang sức quý! Điều này làm Lang Hiệu tức tối rất lâu vẫn không bình tĩnh lại được!

Ông Lang, lần này giữ lại được mạng đã là may mắn lắm rồi, còn về ba bộ trang sức quý kia coi như là một thiệt hại đi.

Thiệt hại? Cậu nói nghe thật nhẹ nhàng! Ba bộ trang sức quý, giá trị lên đến hàng tỉ! Nói thôi là thôi được à? Lang Hiếu kiềm nén để không phát điện, lần này coi như Lang Yên cứu ông ta, đàn em này đối với ông ta mà nói có ích rất nhiều!

Đương nhiên không thể nói thôi là thôi được, món nợ này tất nhiên vẫn phải tính, nhưng quân tử trả thù mười năm chưa muộn, ông Lang, ông nói phải không?

So sánh với kẻ đứng đầu Lang Hiếu, trợ thủ đắc lực như Lang Yên thông minh hơn rất nhiều.

Ông Lang sao phải tức giận mà hại đến sức khỏe như vậy? Chúng ta đã đọ sức với Lục Thừa Tiêu hơn ba năm rồi, tuy chúng ta không chiếm được chút lợi lộc gì, nhưng ít nhất cũng không có tổn thất gì! Ba bộ trang sức quý này coi như là bài học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.