Viên Hoa ở ghế trước lẳng lặng mở cửa tự động, nghiên người quay đầu muốn nói lại thôi.
Gió lạnh thổi từ bên ngoài vào bên trong xe nhưng Lê Anh Thi vẫn không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.
Trương Gia Huy chậm rãi nhắc mắt nhìn xuống cô vợ nhỏ nhà mình, nhếch môi, đưa tay ra chỉnh lại chăn rơi sau eo của Lê Anh Thi, kế đến anh ôm eo cô dẫn ra khỏi xe.
Lê Anh Thi mặc dù hơi kháng cự, một cơn gió lạnh thổi qua, mái tóc rũ xuống mí mắt của cô, cô liền hỏi anh: “ Vào đó làm gì? “
- ---------------
Vào đó để kiểm tra?
Hay...hay là…
Đến phá thai?
Cô thật sự không thể nhìn ra tâm trạng của anh nữa rồi, anh thật sự muốn phá thai đến vậy sao?
Không phải lúc đầu anh là người rất muốn có bé con sao?
Sao giờ anh lại lạnh lùng vô tình đến vậy chứ?
Giọng của cô lúc này trong rất bình tĩnh, anh không thể nào nhận ra được sự cứng nhắc hay mất bình tĩnh của cô.
Trương Gia Huy nắm lấy bàn tay nhỏ của cô kéo đi, lòng bàn tay của trước nay ấm áp giờ nó đã trở nên lạnh buốt.
Lòng ngực của Lê Anh Thi lúc này thật sự chua sót không thôi. Dường như cô có thể cảm nhận được anh còn đau khổ hơn cả cô, anh khiến cô cảm thấy cõi lòng rất rối ren, giọng mềm oặt đi: “ Ông xã, chúng ta về nhà nhé? “
Trương Gia Huy khẽ nuốt nước bọt, anh thật sự không thể đỡ nổi nếu cô cứ làm nũng như thế đâu, anh đưa tay sờ đầu nhỏ của cô, cuối người bé ngang cô lên, sau đó mới vững bước tiến về phía tòa nhà bệnh viện phía trước.
Lê Anh Thi nằm trong lòng ngực của anh, tay khẽ níu góc áo sơ mi anh cau mày, nét mặt của cô thoát chốc đã trở nên nặng nề hơn: “ Ông xã, anh nói gì đi. Anh đừng có im lặng như thế có được không? “
Đứa bé này là sự mong mỏi của anh mà, anh thật sự nhẫn tâm sao?
Không chỉ có anh còn có ba mẹ hai bên ai cũng mong chờ đứa nhỏ ra đời đó, dù là bé con xuất hiện không đúng lúc vì cô còn khá nhỏ tuổi. Nhưng vì anh, cô bằng lòng sinh đứa nhỏ ra mà.
Cô hiểu rõ không thể nói phải trái với người mắt bệnh hoang tưởng, nhưng Trương Gia Huy vẫn không nói gì từ lúc cô nằm ở phòng nghỉ khi được mẹ Phương Huệ Lan chăm sóc, đến khi anh xuất hiện cánh cửa phòng đã nằm trên sàn nhà thì cô đã rõ không thấy cô ở buổi tiệc anh đã kiếm không được cô cho tới khi kiếm được anh đã không thể đè nén cảm xúc cứ vậy mà phát tiết lên cánh cửa phòng nghỉ.
Rồi anh liền không hề mở miệng nói dù một chữ, anh chỉ ôm chặt cô nằm ở trên giường một lúc rồi ôm cô rời khỏi khách sạn đi thẳng đến bệnh viện.
Những hành động của anh đã làm cho cô hốt hoảng…
Nếu như anh thật sự kiên quyết bỏ đứa trẻ này, vậy cô…
Vậy cô cũng chỉ tự thân vận động thôi…
Lê Anh Thi nhìn sang hướng khác, cô cứ ngó nghiêng xung quanh trước sau, trái phải cô phải tự mình thoát thân. Nếu như anh đã quyết định không giữ đứa nhỏ, vậy thì cô cũng sẽ tự mình nghỉ cách thoát khỏi anh trước rồi mới tìm chỗ để sinh con và nuôi dưỡng bé con của mình.
Cô không sợ một mình cô vẫn có thể cho bé con một cuộc sống an nhiên tự tại nha.
Vừa rồi anh ôm cô rời khỏi khách sạn, điện thoại của cô không mang theo hơn nữa điện thoại còn đang ở trên người ba nhỏ, hết cách cô phải tự mình suy nghĩ thôi. Truyện Quan Trường
Đến thang máy, Lê Anh Thi lặng lẽ quan sát sơ đồ của bệnh viện để tìm kiếm con đường an toàn nhất. Hai người không một ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt của đối phương mà thôi.
Viên Hoa, Lưu Khiết và Phong Vân chỉ đứng sau lưng họ không lên tiếng, trong buồng thang máy toàn là mùi thuốc sát khuẩn và thuốc súng từ hai vị lớn trước mắt họ, bầu không khí trong thang máy lúc này khá nặng nề.
Cửa thang máy được mở ra, Lê Anh Thi từ phòng chuyển sang căn thẳng không thôi, dù đang được anh bế nhưng tay chân của cô đã thật sự đông cứng lại.
…
Thậm chí, cô còn có thể mườn tượng ra diễn cảnh mà mình bị các y tá và bác sĩ đè cô ở trên giường để chuẩn bị cho việc phá thai…
Mắt thấy khoa sản phụ càng lúc càng đến gần, Lê Anh Thi nhanh chóng ngọ nguậy để thoát khỏi vòng tay của anh, giọng nói trầm khàn nhìn anh: “ Thả em xuống. “
“ Đừng nhúc nhích. “ Cuối cùng thì anh cũng đã nói chuyện, giọng của anh lúc này còn khàn hơn cả cô.
Cùng lúc đó, đoàn bác sĩ cũng nhanh chóng đi đến chỗ của anh lấy viện trưởng Thành Bằng làm đầu, họ nói đuôi nhau từ phòng kiểm tra, bệnh nhân hay y tá nhìn thấy họ như thể nhìn thấy kẻ địch lớn vậy.
“ Huy Gia, mọi thứ anh căn dặn đã chuẩn bị xong rồi. “ Dáng người của Thành Bằng không cao lắm chỉ tầm 1m7, dáng người hơi tròn, ông ta nghiên túc khẽ khom người chỉ huy tầm khoảng tám chín danh y nhường đường: “ Huy Gia mời bên này. “
Phòng kiểm tra, Trương Gia Huy đặt cô vợ nhỏ của mình lên giường nằm, cuối người dùng ngón cái khẽ vuốt mí mắt của cô: “ Ngoan, làm kiểm tra trước đã. “
Lê Anh Thi lạnh mặt nhìn anh hỏi: “ Sau đó thì sao? “
Kiểm tra gì? Sau khi kiểm tra xong anh tính làm cái gì?
Cô thật sự không thể nắm được hành động của anh nữa rồi, càng không dám đảm bảo sau này anh sẽ làm ra chuyện gì.
Có một số chuyện, cô thật sự không muốn thỏa hiệp với anh.
Lê Anh Thi vừa mới chóng nữa người ngồi dậy thì Trương Gia Huy liền đè vai cô xuống. Anh khom người vùi đầu bên tai cô: “ Kiểm tra xong ông xã liền đưa em về nhà. “