Lê Anh Quân nghe xong liền nhíu mày, Mã Trường Bắc cũng không khá hơn anh là bao liền nhìn về người bên cạnh đáp: “ Tôi không ngờ tên đó lại cố chấp như vậy? Cho dù có tìm được em ấy thì cậu cô có gắng gượng tới lúc đó không? “
Lê Anh Quân trả lời ngay: “ Tôi không chắc, ngay cả bản thân tôi còn không biết mình có thể cầm cự được bao lâu đây, hơn nữa cậu ta có thể cầm cự đến bây giờ xem như đã giỏi rồi đó. “
Dứt lời Mã Trường Bắc cũng thở dài, không biết là kẻ nào dám động tay trên đầu thái tuế. Đã vậy một chút tung tích về cô cơ hồ đã quay về điểm xuất phát. Cả hai cứ vậy liền đi vào bên trong phòng khách, đi thẳng lên đến phòng ngủ để tìm anh.
- ---------------
Quản gia vừa nhìn thấy hai người liền gật đầu sau đó liền lui về sau để nhường chỗ cho hai người họ.
Lê Anh Quân nhìn quản gia hỏi: “ Cậu ta từ lúc về đến giờ có rời khỏi phòng không? “
Quản gia Châu ( xuyên quốc gia) nghe anh hỏi liền lắc đầu trả lời: “ Dạ không, từ lúc về đến nhà đến giờ ông chủ chưa từng rời khỏi phòng. Tôi đã gọi nhiều lần nhưng ông chủ vẫn không đáp lại dù một chữ. Hơn thế ông chủ cho dù vác thân về nhưng hồn phách của ông chủ không có ở đây, cứ thể như là một cái xác ước biết đi vậy. “
Quản gia Châu nói không sai, hai người cũng có thể nhìn thấy được mà. Lê Anh Thi không ở đây tảng băng cứ như cái xác vậy mọi thứ quanh anh hiện tại chính là sát khí và khí lạnh mà thôi.
Từ lúc cô mất tích đến giờ tập đoàn Trương Thị như rơi vào Bắc Cực vậy lạnh lẽo u ấm đến đáng sợ, Lê Thị cũng không khác mấy nhưng nhân viên của hai tập đoàn đều hiểu được sự tồn tại của cô thì họ sẽ dễ sống hơn một chút, nhưng hiện tại bà chủ hay em gái của tổng tài mất tích thì nhân viên liền hiểu được cảm giác làm việc với Ác Ma là như thế nào.
Mã Trường Bắc nhìn thấy tâm trạng của hai tên bạn thân đặc biệt là lão đại của họ cứ như thế này cũng không phải cách, anh liền làm liều muốn đưa tay ra mở chốt của thì mới phát hiện chốt cửa đã được khóa từ bên trong liền lên tiếng chửi thề một câu: “ Chết tiệt, cậu ta đã khóa chốt từ bên trong rồi! “
Lê Anh Quân nghe vậy liền hiểu ngay, anh nhìn Mã Trường Bắc nói: “ Nếu vậy thì chúng ta đạp cửa xong vào đi! “
Mã Trường Bắc nghe vậy liền gật đầu, cả hai không hẹn cùng nhau đạp cửa xong vào bên trong phòng, lúc này cánh cửa phòng đáng thương nằm ở dưới đất liền đau khổ lên tiếng: Hu hu tôi có chọc ghẹo các người không vậy? Sao các người nở lòng nào đạp hư tôi!
Quản gia Châu nghe xong liền há hốc mồm muốn lên tiếng lại thôi, vì ông đã nhìn thấy cánh cửa đã nằm an ổn dưới nền gạch liền cảm thấy đau ruột rồi lại phải giúp ông chủ thay cánh cửa phòng khác rồi, đây là phòng ngủ chính có hơi ấm của bà chủ đó, ông chủ đã cấm người vào trong huống hồ là hai vị trước mắt ông còn muốn đạp cửa xong vào.
Chưa nghỉ đến giá trị vật dụng trong biệt thự đều được ông chủ tỉ mỉ chọn lựa từng món một, đã vậy mọi thứ đều là đồ đôi ngay cả cánh cửa phòng ngủ cùng được anh chọn loại gỗ tốt nhất còn cách âm mà hai người này nói phá liền phá sao.
Cả hai người vừa bước vào bên trong liền nhìn thấy tất cả tấm hình của cô đã được anh treo khắp phòng, ngay cả tấm ảnh của hai người đang hôn nhau rất thân mật cũng đã được anh phóng lớn treo trên đầu giường ngủ của hai người.
Vừa nhìn thấy những tấm ảnh của cô Lê Anh Quân cảm giác đau đớn từ trong tim, máu cũng đã bắt đầu rỉ ra rồi. Rõ ràng anh đã bao bọc kỹ vết thương nhưng khi anh nhìn thấy ảnh của cô em gái nhỏ đang ở dưới khóm hoa tường vi tại biệt thự ở Anh khi đó đã được tên tảng băng chụp lại lưu giữ đến tận bây giờ cũng đã có mặt tại đây.
Cũng nhờ không gian phòng ngủ chính rất rộng đã được anh lôi ra những tấm ảnh khoảnh khắc đã được anh chụp lại để lưu giữ.
Mã Trường Bắc đưa tay lấy tấm ảnh bên cạnh nhìn vào cũng cảm thấy đau đớn thay cho hai con người một si tình một là tình cảm anh em, cứ vậy cô liền bị đưa đi mà không ai tìm thấy tung tích nào.
Trương Gia Huy lạnh lẽo nhìn hai người vừa xuất hiện xâm phạm vào lãnh địa của riêng anh liền từ từ đứng đã đi đến cho Mã Trường Bắc một cú đấm, cũng mai Mã Trường Bắc phản ứng nhanh liền lùi về sau vài bước nếu không đã ăn trọn nắm đấm của vị lão đại nhà mình rồi.
Trương Gia Huy lạnh lẽo giành lại tấm ảnh trên tay Mã Trường Bắc nói giọng cảnh cáo: “ Ai cho phép các cậu chạm vào vợ nhỏ của tôi! Trả đây! “
Mã Trường Bắc liền ngoan ngoãn đưa lại tấm ảnh cho anh, rồi đi đến bên cạnh Lê Anh Quân đứng.
Anh cứ vậy nhìn thấy một loạt hành động của lão đại nhà mình cảm giác có gì đó không đúng, sao mới có ba ngày anh không đến thăm mà tên Ác Ma này còn đáng sợ hơn vậy.
Không chỉ vậy anh chỉ cầm có tắm ảnh của cô mà tên này lại nâng niu tắm ảnh như bảo bối, đã vậy anh vừa mở miệng liền gọi vợ khép miệng cũng gọi vợ.
Hu hu đáng sợ quá đi!
Lão đại nhà anh không phải đã phát bệnh rồi đó chứ?
Lê Anh Quân cũng đã nhìn thấy một loạt hành động vừa rồi của “ lão đại “ nhà mình, anh không còn nghi ngờ gì nữa.
Thật sự thì “ lão đại “ nhà anh đã mắc bệnh, còn rất nghiêm trọng.
Mã Trường Bắc nhìn Lê Anh Quân nhỏ giọng nói: “ Anh Quân, cậu nói xem! Có phải... có phải lão đại đã phát bệnh rồi không? “