Không Ngờ Thầy Giáo Là Chồng Em

Chương 115: Chương 115: Quá khứ




Không chỉ vậy người đàn ông đó còn nắm thế giới ngầm trong tay, tuy rằng nhìn anh còn rất trẻ nhưng lại kết hôn cùng một người đàn ông đã vậy cô gái mà ông đang trị liệu lại là công chúa.

Bao nhiêu lượng tin tức kia đã làm ông cảm thấy đáng sợ rồi.

Trở lại phòng bệnh, người đàn ông bí ẩn đó luôn nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô mà đau lòng không thôi, anh đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô hôn nhẹ lên đó nói: “ Nhóc con, nếu con còn không tỉnh lại daddy liền giúp con phá thai đó! Con thừa biết daddy sẽ làm được mà! Phải không? Hửm? “

- ---------------

Không biết qua bao lâu, người đàn ông đó đã nói rất nhiều với cô, rất nhiều chuyện với cô, từ lúc anh gặp cô khi đó cô cũng chỉ mới là cô nhóc 4 tuổi mấy gần 5 tuổi gì đó.

Lúc đó anh vẫn chưa biết mình yêu người đồng tính, thì khi đó anh đã hai mươi lăm hay hai mươi sáu tuổi gì đó đã đến nước Hoa để ký hợp đồng với Lê Thị, lúc đó ba của cô đã đem cô đến buổi ký hợp đồng.

Anh khi đó vừa nhìn thấy cô liền cảm thấy rất đáng yêu, khi đó anh rất thích cô liền muốn bắt cô về nuôi để yêu thương và chiều chuộng cô.

Trong lúc ký hợp đồng xong ba cô liền đi vệ sinh để cô lại trong phòng cùng anh và và hai người cấp dưới của mình.

Cô khi đó đã không biết sợ ai, đã vậy nét mặt lạnh nhạt của cô sau khi thấy ba rời khỏi liền hiện ngay làm anh cảm thấy cô càng đáng yêu hơn.

Dù vậy hai người cấp dưới của ông liền tái mái tay chân khi không thấy chủ tịch mình ở đây, họ liền giở giọng quát tháo cô: “ Con nhóc kia, mau đi ra ngoài lấy giúp tao ly rượu vang đỏ, nhanh lên! “

Lê Anh Thi vẫn không nhìn người phụ nữ trước mắt đang muốn giở trò, cô chỉ lẳng lặng ngồi chơi với cục rubix đầy màu sắc kia.

Ả thấy cô vẫn ngồi yên liền không vui mà đi đến nắm tóc cô giật ra sau quát: “ Mầy bị điếc phải không? Tao bảo mày đi ra ngoài lấy rượu vang đỏ cho tao mà mày không nghe thấy à! “

Lê Anh Thi vì bị giật đau liền nhíu mày, nét mặt lạnh tanh của cô nhìn người phụ nữ trước mắt hỏi: “ Cô không có tay à? Hay là không có chân để mà tự đi lấy hả? “

“ Mày... mày dám chửi tao! “ Ả ta tức điên liền muốn cắn người, nhưng chưa kịp đánh bàn tay của ả ta đã bị bàn tay to lớn hữu lực nắm thật mạnh như muốn nát xương cổ tay vậy.

“ Lê đổng nhà các cô có biết nhân viên mình ỷ thế ức hiếp chủ không vậy? “ Người đàn ông với khuôn mặt đẹp trai, mái tóc màu nâu đỏ được anh chải bảy ba, đôi mắt như đeo len nhìn rất lắp lánh nhưng giọng nói của anh lại rất lạnh lùng sát khí hết bấy nhiêu.

“ Vũ.... Vũ tổng ngài hiểu lầm rồi! Tôi chỉ đang dạy dỗ tiểu thư cách đối nhân xử thế thôi mà! “ Ả nhân viên khi nãy vẫn còn dĩu võ vương oai giờ run rẩy trước khí lạnh của anh lắp bắp trả lời.

Lê Anh Thi nhìn cô ả liền hỏi ngay: “ Con cháu Lê gia cần cô dạy? “

Câu hỏi tuy ít nhưng hàm lại nhiều làm cho cô ả tức điên, nhưng cô ả lại không thể nào làm được gì khi có Vũ tổng đứng ở đây.

Anh nhìn Lê Anh Thi đang ngồi ở liền ngồi quỳ giúp cô chính lại tóc rối đáp: “ Cháu muốn xử cô ta thế nào? Chú sẽ giúp cháu? “

Lê Anh Thi nhìn anh mỉm cười, ánh mắt ranh mãnh nhìn cô ả chớp mắt tỏ vẻ ngây thơ đáp: “ Cô ta khi nãy đụng vào người ba cháu, không chỉ vậy cô ấy con dùng ánh mắt câu dẫn ba cháu nên cháu không thích! Hay là chú đưa cô ấy đến cái nơi gì đó mà có đàn ông sẽ giúp được cho cô ấy hết bệnh đó! “

Vũ Khải Phong nghe cô nói liền hiểu ngay, sau đó anh cho vệ sĩ đưa cô ả đi đến nơi sống còn hơn chết do anh làm chủ, ở đó sẽ có người chăm sóc cô ả hai mươi bốn trên hai mươi lăm luôn.

Sau đó anh đưa tay xoa đầu cô nhẹ nhàng hỏi: “ Còn đau không? “

Lê Anh Thi lắc đầu đáp: “ Dạ không ạ, chỉ hơi ê da đầu thôi! Một lúc nữa sẽ hết thôi ạ! “

Anh mỉm cười xoa đầu cô nhẹ nhàng, hành động của anh đã vô tình lọt vào mắt của ba cô, ông đi đến hỏi.

“ Sao cậu lại xoa đầu con bé? “ Ba cô không vui hỏi, liền ôm con gái vào lòng bảo vệ ngay.

Vũ Khải Phong nhìn hành động của ông liền nhíu mày, lạnh lùng nói: “ Lê đổng, ông nên quản lý nhân viên của mình cho tốt đi, để tránh sau này ông mất con gái không hay biết gì! “

Dứt lời anh nhìn cô rồi cởi sợi dây chuyền mình đang đeo, đeo lại cho cô nhẹ giọng đáp: “ Bảo bối nhỏ, sao này gặp lại! “

Lời nói của anh nhẹ nhàng nhưng lại mang phần cưng chiều, làm cho ba cô hơi hoang mang, ông không biết ý nghĩa của câu nói đó là gì về sau ông cũng không để ý đến.

Còn cô kể từ lúc đó sợi dây chuyền đó đã được cô đeo đến tận mười sáu năm, nhưng ký ức về nó có hơi mơ hồ.

Trở về hiện tại, anh lại không ngờ rằng sau ba năm anh lại kết hôn với công tử của công ty đá quý, khi đó anh liền chọn cô làm con gái của mình, tuy nhiên anh vẫn cho người theo dõi nhất cử nhất động của cô mới biết được cô mắc bệnh liền đẩy nhanh kế hoạch đưa cô về Pháp.

Kể từ lúc đó, anh đã biết được rằng cô không chỉ là con gái mà anh sẽ cho mọi thứ chỉ cần cô khỏe mạnh là anh rất vui rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.