Không Người Gặp Lại

Chương 15: Chương 15: Chương 14




Hình như Lý Trạch Khôn vừa từ sân bay đến đây. Hắn vẫn chưa thay tây trang trên người, vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, khi nghe được tiếng mở cửa xe mới mở mắt.

“Lý thiếu…” Giọng Đào Nhiên yếu ớt, chào xong mới đóng cửa xe lại.

Lý Trạch Khôn liếc mắt nhìn cậu, cười cười: “Không gọi anh nữa hả?”

Đào Nhiên không lên tiếng.

“Giờ tự học của các cậu rất muộn, sau này có mệt thì nói với tôi, tôi sẽ xin nghỉ cho.” Lý Trạch Khôn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Đào Nhiên: “Tôi cũng không hi vọng đào tạo được một sinh viên đâu.”

“Em thấy cũng ổn mà…” Đào Nhiên có mấy phần hứng thú, không kìm được muốn nói thêm vài câu với Lý Trạch Khôn về thiên phú văn học của mình.

Lý Trạch Khôn lại hoàn toàn không để ý, chỉ nghĩ rằng cậu nhóc này đang giở thủ đoạn khiến mình yêu thích, bèn tuỳ ý cắt ngang: “Đói bụng không? Học sinh cấp ba đều ăn tối sớm nhỉ.”

Đào Nhiên rũ mắt, ôm chặt lấy cặp sách: “Không muốn ăn, em vẫn chưa làm xong bài tập ạ.”

Lý Trạch Khôn đánh giá Đào Nhiên từ đầu đến chân lần nữa, màu mắt tối đi mấy phần, cười nhẹ nói: “Cậu mặc đồng phục đeo cặp sách cũng có dáng học sinh đấy nhỉ.”

Đào Nhiên nghiêng đầu mơ màng liếc nhìn hắn. Cậu hơi say xe, lúc này đang choáng váng. Hôm nay lúc mới nhìn thấy Đào Nhiên thì trong lòng Lý Trạch Khôn đã bùng lên tia lửa, trong nháy mắt ấy càng cháy mạnh hơn, mà kích động và dục vọng tưởng như đã mất tích của hắn cũng chậm rãi thức tỉnh.

Lý Trạch Khôn giơ tay ôm lấy Đào Nhiên, để cậu dựa vào vai mình: “Say xe thì ngủ một giấc đi, tôi đưa cậu đến căn nhà ở Nhị Hoàn, ngày mai đi học cũng gần hơn.”

Đào Nhiên nhẹ nhàng ừ một tiếng, tay còn ôm lấy cánh tay Lý Trạch Khôn, là dáng vẻ vô cùng tín nhiệm. Lý Trạch Khôn cứng người, nhưng trên mặt vẫn dịu dàng.

Lúc xuống xe Lý Trạch Khôn cầm cặp sách cho Đào Nhiên. Cậu vẫn chưa mượn được sách nên cặp cũng không nặng lắm. Đào Nhiên xuống xe đi theo sau Lý Trạch Khôn, ngáp một cái, tóc mái phất phơ trước mắt.

Lý Trạch Khôn quay đầu lại nhìn cậu, cười: “Đồng phục của cậu rộng quá, mai tôi tìm người nhờ sửa lại ống quần cho cậu, Áo thì cậu mặc tạm vậy.”

Đào Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ươn ướt nước, mất hồi lâu mới gật đầu.

Nhà ở ngay tầng hai, Lý Trạch Khôn dùng vân tay mở khoá: “Tôi không thường đến đây, trước hết cậu cứ ở tạm ở đây đã. Căn nhà kia của cậu có vách tường trang trí không dễ nhìn, tôi sẽ để công nhân sửa lại lần nữa.”

“Cảm ơn anh.”

Lý Trạch Khôn đặt cặp của Đào Nhiên xuống sô pha: “Cậu đi tắm đi.”

Đào Nhiên sửng sốt một hồi, vội hỏi: “Để em làm bài tập xong đã rồi em đi.”

“Giờ luôn đi, bài tập làm sau.” Lý Trạch Khôn ngồi trên sô pha, cởi cúc sơ mi từ dưới lên.

Từ lần trước bị Lý Trạch Khôn tát một cái, Đào Nhiên cũng không nghĩ sẽ làm chuyện gì dư thừa, lúc này lại bị bắt để bài tập sang một bên, cậu còn tưởng đây là quy củ lúc vào nhà phải đi tắm trước gì đó.

Cậu đi tắm, mùa hè mà được tắm nước lạnh đúng là rất thoải mái. Lý Trạch Khôn vào phòng ngủ chính vẫn chưa ra, có tiếng nước mơ hồ truyền đến, hẳn là chưa tắm xong. Đào Nhiên buộc chặt vạt áo tắm bằng vải nhung lại. Cậu không dám tự mình đi lung tung tìm thư phòng, bèn ngồi trên sô pha làm bài tập trên bàn trà.

Có lẽ là vì quá nhập thần nên lúc Lý Trạch Khôn đi ra, Đào Nhiên vẫn đang cau mày cắn đầu bút nhìn một đề Toán.

Đến tật xấu nho nhỏ cũng giống Trình Hạ như đúc, Lý Trạch Khôn hơi nhíu mày.

“Được rồi, đừng giả vờ giả vịt nữa, tôi đã nói không mong đợi cậu sẽ học tốt cho tôi rồi.” Lý Trạch Khôn ngồi đối diện Đào Nhiên, thấp giọng gọi: “Đào Nhiên, lại đây.”

Đào Nhiên hơi do dự buông bút xuống, cậu không nhúc nhích, ngước mắt cẩn thận nhìn y: “Lý thiếu, sao thế ạ?”

“Cởi áo tắm ra.” Lý Trạch Khôn bắt chéo chân, ánh mắt để lộ sự xâm lược mạnh mẽ.

…………………………….Cua đồng bò bò bò bò bò bò bò……………………………………

Đào Nhiên không lên tiếng, chạy vào nhà vệ sinh súc miệng. Lý Trạch Khôn cũng không tính toán với cậu, cũng không có ý định làm đến cuối cùng. Chỉ là hắn không ngờ Đào Nhiên đi ra, vẫn đang hức hức hức không ngừng được, nhưng vẫn ngồi lại vào sô pha, vừa khóc vừa làm đề Toán.

“…Túi khóc nhỏ à?” Lý Trạch Khôn bật cười, rút giấy ăn ngồi xổm trước bên cạnh Đào Nhiên: “Lau mặt chút đi, tôi chọc vào miệng chứ có chọc vào tuyến lệ đâu, đáng để khóc vậy à?”

“Đừng làm nữa, muộn thế này rồi. Nếu làm không xong, ngày mai thầy giáo có mắng cậu thì cậu cứ gọi cho anh Dương.” Lý Trạch Khôn xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Đào Nhiên: “Tôi ôm cậu đi ngủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.