Cách chủ nhật còn ba ngày, Đào Nhiên bắt đầu suy nghĩ nên đưa quà gì cho Kiều Dã. Đồ dùng hằng ngày hẳn là cậu ta không thiếu, Đào Nhiên cảm thấy có thể tặng vài thứ nho nhỏ vui vui.
Chiều hôm thi tháng xong không cần đến lớp tự học, tan học sớm hơn ba tiếng. Đào Nhiên đến phố Tây nhìn lướt qua, quả nhiên là Lão Uông còn chưa đến. Cậu bèn đi dạo dọc con phố kia một chút. Xung quanh trường học tất cả đều là cửa tiệm bán đồ trang sức và đồ lưu niệm nhỏ, Đào Nhiên nhìn hồi lâu cũng không lọt mắt thứ gì. Lúc sắp ra khỏi cửa tiệm cậu lại liếc thấy một món đồ thú vị trong góc.
Là một chậu hoa rực rỡ, cao tầm nửa cánh tay, trên nhuỵ hoa tròn màu hồng nhạt có đeo một cái kính râm đen, ôm một cái kèn Saxophone, cười vô cùng kỳ quặc.*
*Là bông hoa uốn éo này nè
Hỏi giá là ba mươi đồng, còn tặng kèm hai hòn pin. Đào Nhiên dùng một cái túi ni lon đen bọc lại rồi ôm ra khỏi cửa hàng.
Thật ra cậu mua hoa là vì cảm thấy Kiều đại gia khá là giống chậu hoa này…
Đào Nhiên nhắn một tin cho Lý Trạch Khôn bảo Lão Uông không cần tới, sau đó ôm lấy túi đen đi tàu điện ngầm về nhà.
Lúc trên đường cậu nhận được điện thoại của Kiều Dã. Một tay cậu ôm hoa một tay ôm điện thoại, vất vả lắm mới đứng vững dược.
“Sao thế?”
“Nhắn địa chỉ cho tôi, ngày mai tôi đến đón cậu.” Kiều Dã nói.
“Không cần phiền phức vậy đâu, tự tôi tìm đến được.”
“Không phải,” Kiều Dã bật cười: “Là tôi sợ cậu đổi ý.”
Đào Nhiên bực mình: “Trong lòng cậu độ tin cậy của tôi thấp thế à? Thiệt thòi cho tôi còn đi chọn quà cho cậu.”
Kiều Dã vui vẻ nói: “Cậu tốt thế, mua quà gì đấy?”
“Không nói cho cậu, tự đoán đi. Tôi cúp đây, tàu điện ngầm rung lắm.”
Đào Nhiên cất di động vào túi, tâm tình rất tốt.
Sau khi về đến nhà cậu mới nhìn thấy tin nhắn của Lý Trạch Khôn, nói biết rồi, ngày mai nhớ về sớm một chút.
Đào Nhiên tắm vội muốn ngủ sớm. Khoảng thời gian này cậu thức khuya nhiều, rốt cuộc hôm nay thi xong cậu cũng có thể hơi thả lỏng một xíu.
Mới tiến vào phòng ngủ Đào Nhiên liền nhận ra có thay đổi, cửa tủ quần áo mở rộng, hôm qua còn trống rỗng, hôm nay đã đầy rồi. Vốn Đào Nhiên còn có chút nghi hoặc, nhưng ghé sát vào phát hiện tất cả đều là số đo của mình thì hiểu ra.
Hẳn là Lý Trạch Khôn sợ mình ra ngoài chơi với bạn học không có quần áo mặc đúng không? Có điều ở bên ngoài bận rộn như vậy mà hắn còn có thể bận tâm tìm người thu dọn tủ quần áo cho mình, hẳn là có chút yêu thích nhỉ?
Chỉ một tí tẹo suy đoán như vậy cũng khiến lòng Đào Nhiên bỏng rực lên, đến tối ngủ nằm mơ cũng mỉm cười.
Kiều Dã lại mất ngủ một đêm, chọn trước quần áo để mai mặc một lúc lâu, lại lần lượt gọi điện cho đám anh em cẩn thận hẹn thời gian địa điểm ngày mai.
“Đúng rồi, đừng quên mua bánh ga tô đấy nhé.”
Lúc nghe được yêu cầu này của Kiều Dã thì Giả Minh Hiên đang chơi ở quán bar với Đường Hảo, hai người họ cùng ôm điện thoại giật mình: “….Tháng này chúng ta có ai tổ chức sinh nhật đâu. Kiều ca anh muốn dẫn ai đến vậy?”
“Tao nhìn trúng, à đúng rồi, ngày mai là tổ chức sinh nhật cho tao.”
“…Không phải sinh nhật của Kiều ca là hơn hai tháng trước à? Kiều gia còn đưa cho cậu ta một trường đua ngựa nữa…” Giả Minh Hiên nhỏ giọng phun tào với Đường Hảo.
“Mày ngốc à, không nghe nói là muốn dẫn người đến hả? Nhất định là kiếm cớ mời cô nương người ta thôi!”
Đường Hảo đã nói ra chân tướng, chẳng qua lần này Kiều đại gia mang đến không phải là tiểu cô nương.
Kiều Dã theo đuổi người khá cao siêu, chắc chắn sẽ không để người ta thấy khó chịu chút nào. Cậu ta cũng phải hết nhẫn lại nhịn mới đè xuống tâm tư muốn đi tìm Đào Nhiên ngay buổi sáng, hẹn thời gian là sáu giờ chiều. Ăn cơm tối xong thì đi tìm quán bar hay hay để chơi, bầu không khí nóng lên, nói không chừng chơi đến khuya còn có thể đưa người về nhà.
Chủ nhật Đào Nhiên ở nhà đọc sách đến trưa, lại ngủ trưa một giấc thật ngon, buổi chiều lúc sắp ra cửa mới đi thay quần áo.
Lý Trạch Khôn sai người chuẩn bị quần áo lại vừa người đến bất ngờ, phần lớn đều là kiểu dáng chất liệu đơn giản thoải mái và khiêm tốn. Có một số nhãn hiệu Đào Nhiên biết, còn một số nhãn hiệu đến sờ cậu cũng chưa được sờ qua. Đào Nhiên biết chắc chắn những thứ này không phải là hàng giá rẻ, nhưng trong lòng cậu cũng không thấy có gánh nặng. Cách mua quần áo này dù sao cũng dịu dàng dụng tâm hơn rất nhiều so với việc lúc đó bị nhét một xấp tiền vào lồng ngực.
Đào Nhiên không tranh cãi với Kiều Dã, cuối cùng vẫn để cậu ta đến đón. Cậu talái chiếc McLaren kia, đường nét của xe thể thao quả thật rất đẹp.
Đào Nhiên ôm túi nilon đen ngồi ở ghế phụ: “Sinh nhật vui vẻ nhé Kiều đại gia.”
Kiều Dã híp híp mắt nhìn chằm chằm món đồ trong ngực Đào Nhiên: “Nhanh cho tôi nhìn chút.”
“Trước tiên cậu cứ cẩn thận lái xe đi.” Đào Nhiên nói, một lát sau lại lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Chúng ta sẽ không vì không có bằng lái mà bị tóm chứ?”
Kiều Dã dở khóc dở cười: “Ai nói với cậu là tôi không có bằng lái hả? Mấy tháng trước tôi đã thành niên rồi.”
Đào Nhiên cảm nhận được lượng thông tin rất lớn, một lúc lâu mới phản ứng được: “Mấy tháng trước cậu đã thành niên, vậy hôm nay là gì? Cậu không lừa tôi đấy chứ?”
Đầu óc Kiều Dã xoay chuyển nhanh chóng: “Tôi vì đi học sớm nên chứng minh thư để ngày sớm hơn, vì thế mà hôm nay mới là sinh nhật thật của tôi.”
Đào Nhiên bỗng tỉnh ngộ gật đầu.
Lúc đến quán ăn những người bạn kia của Kiều Dã cũng đã đến đông đủ, có lẽ phải tám, chín người, đang mở hắc* và đánh bài. Kiều Dã vừa đẩy cửa ra mấy người kia đều rất hào hứng.
* 开黑 mở hắc: đây là một từ hay được dùng trong game thực chiến như Dota, LOL, ý chỉ hành động một team ngồi chung một địa điểm sẽ mở mic hoặc ở cùng phòng chat để nói chuyện với nhau cho dễ. Mình không tìm được từ tương đương trong tiếng Việt nên cầu cao nhân giỏi game chỉ giáo giúp thuật ngữ này.
“Kiều ca!” Bọn họ dồn dập chào hỏi, lúc nhìn về người phía sau Kiều Dã suýt nữa là rớt cằm.
Giả Minh Hiên đã tiết lộ với bọn họ, nói lão đại muốn dẫn người mình thích lại đây, sao giờ… Đã biến thành con trai rồi?! Cũng không nghe nói gen của Kiều gia đã phát triển cong vẹo.
Giả Minh Hiên cảm thấy không thể ngạc nhiên như vậy bèn lại gần, nuốt nước miếng một cái, cẩn thận từng li từng tí hô: “…Chào… Chào anh dâu…”
Đầu Đào Nhiên ầm một tiếng.
“Cút mẹ mày đi!” Kiều Dã đi tới đá Giả Minh Hiên một cú: “Tao van lão gia đây tuyệt đối đừng có ngừng thuốc.” Sau đó quay lại chỉ chỉ vào đầu với Đào Nhiên, ý nói thằng thần kinh này đầu có vấn đề.
Trước mặt nhiều người xa lạ như vậy Đào Nhiên có hơi luống cuống. Cậu rụt rè đưa cái túi nilon kia cho Kiều Dã, nhỏ giọng nối: “Không có chuyện gì đâu. Sinh nhật vui vẻ nhé.”
Một đám người vây xem cuối cùng cũng nhìn Đào Nhiên thật kĩ, không thể không thừa nhận Kiều Dã có làm gay thì ánh mắt cũng rất tốt. Mọi người ở đây đều là phú nhị đại nhiều ngành, gia cảnh cũng không quá kém, cũng cảm thấy Đào Nhiên thật sự đẹp.
Hôm nay Đào Nhiên mặc một cái áo tay lỡ Dior màu trắng, quần dài màu trà sữa. Cậu lại sạch sẽ xinh xắn, đứng ở đó đúng là một bức tranh.
Kiều Dã bên này đã không chờ được nữa mà mở quà ra, sắc mặt khi nhìn thấy chậu hoa kia thật sự đặc sắc. Mấy anh em của cậu ta cũng cười ầm lên: “Uây Kiều ca, hoa này giống anh ghê á!”
Đào Nhiên cũng cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng non.
“….Đường Hảo mày chờ đó cho tao.” Kiều Dã nghiến răng nghiến lợi nhìn bạn mình, cũng chưa nói gì Đào Nhiên Lúc này hình như cậu ta thấy chậu hoa vô cùng xấu này vẫn còn một cái công tắc. Tiếc quá, đại thiếu gia thật sự chưa từng chơi loại hoa loè loẹt này, vì thế cậu ta mở công tắc lên.
Vì thế mọi người đã thấy một hình ảnh rất quái dị, chậu hoa loè loẹt kia bắt đầu vặn vẹo trong ngực Kiều Dã, vừa thổi nhạc vừa uốn éo, giống như một em gái múa cột, quả thực rất cay mắt.
Kiều Dã rất bối rối, mặt mày sống không muốn yêu, nhưng sau khi nhìn thấy Đào Nhiên cười ứa nước mắt cậu ta vẫn quyết định để mình chịu uất ức. Cậu ta giơ một tay bóp lấy cái mặt to như cái mâm của bông hoa, dùng kiểu giọng lão cán bộ thâm trầm nói: “Thật là một yêu tinh biết giày vò.”
Cả phòng cười vang, hiệu quả có thể so với việc thấy toàn thể Đức Vân Xã* trần truồng mà chạy.
*Đức Vân Xã: 德云社 một đoàn kịch nổi tiếng của Trung Quốc, chuyên về loại hình tấu hài bằng lời nói, có từ 1 đến 2 người, họ không diễn mà chỉ đứng nói chuyện với nhau để gây hài, tập trung vào lời thoại là chính.
Hi sinh của Kiều Dã cũng có hiệu quả, chí ít thì Đào Nhiên cũng thả lỏng hơn nhiều. Bạn bè cậu ta đều là thiếu niên cời mở, hoặc vì nguyên nhân Kiều Dã nên vô cùng săn sóc Đào Nhiên, do vậy còn tốt hơn so với mong muốn của Kiều Dã.
Cơm nước xong mới chín giờ Đào Nhiên đã muốn về. Sắc mặt Kiều Dã hơi đổi một chút, đè vai Đào Nhiên lại: “Vất vả lắm mới đi chơi được một lần, chơi thêm chút nữa đi, muộn chút cũng không sao, tôi sẽ đưa cậu về.”
Đào Nhiên bối rối. Kỳ thực cậu cũng không sao, chỉ là sợ Lý Trạch Khôn không cao hứng, chính cậu đã đáp ứng với hắn sẽ về trước mười giờ…
“Là chơi không vui sao?” Ngữ khí Kiều Dã mềm đi hiếm thấy: “Cậu không thích ai trong bọn họ, giờ cứ để nó đi.”
Giả Minh Hiên cũng sán lại: “Đúng thế Nhiên Nhiên, chúng tôi đều rất thích cậu. Cứ theo Kiều ca chơi chút đi, lâu lắm rồi lão không đi chơi với bọn tôi rồi.”
Đào Nhiên khó xử “Tôi… Tôi đã đáp ứng anh mình trước mười giờ phải về nhà…”
Giả Minh Hiên đảo mắt: “Giờ không phải mới chín giờ sao, cậu cứ chơi thêm bốn mươi phút, đến lúc đó hẵng đi. Giờ này cũng không kẹt xe, nhất định có thể về nhà đúng giờ.”
Đào Nhiên liếc nhìn ánh mắt mong đợi của Kiều Dã, vẫn nói: “Vậy cũng được.”
Bọn họ sợ Đào Nhiên không quen đến quán bar, cuối cùng bàn bạc đi tới KTV mới mở gần Sân vận động Công Nhân*. Ông chủ kia lai lịch rất lớn, có chút giao tình với Kiều Minh, Kiều Dã cũng lấy được thẻ kim cương.
*Sân vận động Công nhân (tiếng Trung giản thể: 工人 体育场; bính âm: Gōngrén Tǐyùcháng), thường được gọi là Gongti hoặc Gong Ti, là một sân vận động đa mục đích ở quận Triều Dương phía đông bắc Bắc Kinh, Trung Quốc. Sân vận động được xây dựng vào năm 1959 và lần cuối trùng tu vào năm 2004. Nó có sức chứa trên 66 nghìn người, diện tích đất là 350.000 mét vuông. Đây là một trong mười tòa nhà lớn được xây dựng vào năm 1959 để kỷ niệm 10 năm thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Trò chơi của thanh niên rất nhiều, bọn họ dạy Đào Nhiên chơi ma sói, thua phải uống rượu. Giả Minh Hiên công khai bảo vệ Đào Nhiên, bọn họ thua thì uống rượu Brandy, còn Đào Nhiên thua thì uống Long Island Iced Tea*.
*Là một loại cocktail được pha chế vào giữa những năm 1970 tại quán Oak Inn, ở Long Island, New York bởi Robert Butts, đến nay Long Island Iced Tea đã trở thành 1 trong 10 món cocktail mùa hè nổi tiếng nhất thế giới. Long Island Iced Tea được pha chế từ 5 loại rượu chính là Tequila, Vodka, Rum, Gin, Triple kết hợp với Cola thêm vài viên đá trong veo và một lát chanh vàng.
Đào Nhiên không hiểu, còn vô cùng cảm động. Có điều ở đây làm gì có ai không phải là kẻ quen với quán bar hơn là nhà mình? Long Island Iced Tea là đồ uống có ngầm chứa rượu, tác dụng chậm rất lớn. Cũng không biết thằng nhóc kia lấy được chỗ tốt gì từ Kiều Dã, đây rõ ràng là kiếm cớ để Kiều Dã nhanh chóng xử lý người ta.
Kiều Dã nhíu mày lại. Cậu ta cảm thấy không thích lắm, lườm Giả Minh Hiên một cái sau đó đẩy vai Đào Nhiên: “Nhiên Nhiên, đừng chơi với bọn nó.”
Đào Nhiên đã uống nửa chén rượu vào bụng, mắt hoa đào đã ươn ướt. Cậu đang chơi rất cao hứng: “Không sao, ngược lại tôi cũng có mất gì đâu.”
Kiều Dã xiên hai miếng táo từ đĩa nhét vào miệng Đào Nhiên, thầm nghĩ bọn họ sẽ hãm hại chết cậu đó đồ ngốc nghếch.
Đào Nhiên bất tri bất giác uống một chén rượu đã có hơi say, nhưng vẫn còn nhớ đã đáp ứng với Lý Trạch Khôn sẽ về sớm, bèn hỏi người bên cạnh mấy giờ rồi.
Giả Minh Hiên đưa di động đã chỉnh chậm hơn bốn mươi phút cho Đào Nhiên nhìn: “Mới chín giờ mười lăm, chơi một trận nữa nhé?”
Kiều Dã thấy Đào Nhiên lại bị dụ dỗ uống thêm nửa chén rượu, lúc này đã nhìn không nổi nữa: “Cút sang một bên đi, mẹ nó đừng hại người nữa.”
Đường Hảo có chút giật mình vì Kiều Dã lại quan tâm một người đến thế: “Không phải Tiểu Minh đang tạo cơ hội cho anh đấy sao?”
“Không cần.” Kiều Dã kéo Đào Nhiên lại đây: “Không được chơi nữa.”
Đào Nhiên bắt đầu say rồi. Một khi cậu đã say là mệt rã rời, bèn tựa vào ngực Kiều Dã bắt đầu ngáp.
“Nhiên Nhiên, hát một bài nha?” Lòng Kiều Dã vô cùng mềm mại.
“Không muốn.”
“Hát lạc điệu à mà không dám hát?”
“Mới không phải đâu!”
“Vậy tại sao?”
“Tôi sợ giọng mình cao quá làm cậu sợ!”
Kiều Dã vui muốn không xong: “Tôi không tin, cậu sẽ hát cái gì?”
“Hi vọng trên vùng quê!”
Mọi người trong bao sương đều bật cười, nói Kiều Dã đúng là tìm được một bảo bối, so với con gái còn làm người ta yêu hơn.
Đào Nhiên bị trận cười này làm thanh tỉnh hơn một chút, lại hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Giả Minh Hiên nhanh chóng đưa di động tới: “Chín giờ ba lăm, chờ thêm lúc nữa Kiều ca đưa cậu về.”
Đào Nhiên đã cảm thấy có gì đó không đúng, cậu đẩy Kiều Dã ra “Tôi đến phòng rửa tay một lát.”
Đào Nhiên hất nước lạnh vào mặt, muốn để mình tỉnh táo chút rồi gọi điện thoại để chú Uông đến đón mình, lại phát hiện di động đã rơi ở bao sương rồi. Cậu liêu xiêu định quay về, lại bỗng nhiên bị người ôm chầm lấy từ phía sau!
“Anh đã nhìn hồi lâu rồi! Đến bóng lưng cũng đĩ như thế, đúng thật là em!” Người kia lôi cổ tay Đào Nhiên từ phía sau, trong miệng mang theo mùi hôi của rượu: “Không phải em lại vớ được kim chủ nào đấy chứ? Trang phục mẹ nó đúng thật là sang quý.”
Đào Nhiên bối rối, cậu theo phản xạ đấm đá giãy dụa, nhưng hoàn toàn không sánh bằng một gã đàn ông béo ú tinh trùng xông não.
“Nhớ em chết đi được Tiểu Đào à… Anh sẽ tăng giá cho em.” Người đàn ông kia xoay mặt Đào Nhiên lại gặm tới, buồn nôn muốn chết.
Đào Nhiên sợ hãi hô lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch.
Lúc này bỗng nhiên có một lực mạnh kéo gã đàn ông kia xuống khỏi người. Đào Nhiên run rẩy ngẩng đầu, lại thấy Kiều Dã một mặt âm trầm đứng đằng kia.
“Con mẹ nó mày dám bắt nạt cậu ấy?!”
Đào Nhiên chưa từng thấy vẻ mặt âm trầm đáng sợ như thế của Kiều Dã, một chút giận dữ ngày thường ở trường học chỉ như làm nũng mà thôi.
“Hôm nay tao phải đánh chết mày!”