Không Người Gặp Lại

Chương 45: Chương 45: Chương 44




“Cái gì cũng đem ra so với Trình Hạ, con mẹ nó cậu có thể có chút tiền đồ được không!” Lý Trạch Khôn có hơi tức giận, nhưng không thể nào phân rõ rốt cuộc hắn đang để ý đến trào phúng của Đào Nhiên, hay là vì cậu tự hạ thấp chính mình.

Tạ Trí Bình cũng không biết để mắt ở đâu. Thân thể trắng nõn của Đào Nhiên cứ lắc lư trước mắt, trước đây lúc nhìn luôn cảm thấy những vết sẹo kia thực sự rất chướng mắt, hiện giờ lại như một khối ngọc, tất cả những dấu vết ở trên người đều là dấu hôn. MB giá rẻ gì đó giờ đã biến thành hàng xa xỉ đến nghĩ cũng không nổi. Tuy rằng đối thoại giữa hai người họ thật sự rất tốn não, nhưng Tạ Trí Bình luôn cảm thấy bia đỡ đạn là mình đã xong rồi.

“Con mẹ nó mày cút xa cho ông một chút!” Lý Trạch Khôn không thu thập được Đào Nhiên, vừa xoay người đã thấy Tạ Trí Bình thất thần đứng đó đảo loạn mắt, bụng liền bốc lên hoả khí: “Chờ ông mời đi ăn cơm nữa chắc?”

Tạ Trí Bình vốn không dám đi, trái lại giờ mới thở phào nhẹ nhõm, cảm ân đái đức chạy ra ngoài. Quản lý kia đang đứng ở cửa thấy gã còn rất vui mừng cười cười: “Hiện giờ chúng ta đi làm thẻ nhé?”

Tạ Trí Bình lườm gã một cái, vứt thẳng cái thẻ ban đầu của mình xuống đất.

Sau khi Tạ Trí Bình đi rồi trong phòng chỉ còn dư lại hai người bọn họ. Lý Trạch Khôn giơ tay cài từng nút áo ngủ cho Đào Nhiên, hầu như hắn đã xác nhận Đào Nhiên không đổi người, nhưng vấn đề mới lại xuất hiện: “Sẹo vết thương của cậu đi đâu hết rồi?”

Đào Nhiên đẩy tay Lý Trạch Khôn ra, chậm chậm ngồi dậy, cậu vẫn đang cười với Lý Trạch Khôn: “Chữa hết rồi đó. Kiều Minh phái tôi đến hại anh, bởi vì tôi rất giống Trình Hạ…”‘

“Đánh rắm!” Lý Trạch Khôn vốn đang chăm chú nghe, sau đó biết Đào Nhiên đang lừa mình: “Khuôn mặt này của cậu, chỗ nào giống Trình Hạ, chỗ nào giống Trình Hạ hả?!”

Sắc mặt Đào Nhiên triệt để âm trầm: “Không giống nhau con mẹ nó anh còn ép buộc tôi không tha! Không giống nhau con mẹ nó anh chịch tôi còn gọi tên hắn!”

Ngực Đào Nhiên phập phồng kịch liệt: “Xưa nay anh chưa từng tin tưởng tôi, anh không coi tâm ý của tôi là chuyện to tát, đáng đời anh cũng không biết phải để tâm ý mình ở đâu! Đến bây giờ tôi muốn hỏi Đại thiếu gia anh một chút, tôi bị Kiều Dã cưỡng thì anh được bao nhiêu thứ tốt từ chỗ Kiều Minh thế?!”

“Tôi thật sự… Thật sự nuôi chiều cậu đến mức cái nhảm nhí gì cậu cũng dám nói rồi!” Đã bao nhiêu năm rồi Lý Trạch Khôn không bị chọc giận thành bộ dạng này, một câu nói cũng đứt đoạn run rẩy, nhưng kỳ lạ là hắn không có cách nào phản bác hoặc giải thích, sắc mặt lúng túng kỳ quặc.

Đào Nhiên xì một tiếng: “Ngài cũng đừng thẹn quá hoá giận nhé.”

Sợi dây căng chặt trong đầu Lý Trạch Khôn kia bựt một phát đứt đoạn, hắn tóm lấy cổ tay Đào Nhiên kề sát vào mặt cậu, gần như nghiến răng gằn từng chữ từng chữ: “Hôm nay cậu còn dám nói nhiều một câu nữa, tôi sẽ giết chết cậu ngay ở đây.”

Rốt cuộc Đào Nhiên không lên tiếng nữa, cậu giãy khỏi tay Lý Trạch Khôn, sự căm ghét trong ánh mắt còn rõ ràng hơn cả lời nói.

Dám làm như thế với Lý Trạch Khôn, ngoại trừ Trình Hạ, lại có thêm một người nữa. Nhưng mà Lý Trạch Khôn vẫn giống nhau, đều không xuống tay được.

“Trở về.” Hắn siết lấy tay Đào Nhiên kéo cậu lại đây.

Đào Nhiên cau mày rút tay về, không thèm để ý đến hắn.

“Được lắm, cậu muốn ở lại đây đúng không? Tốt, tôi mặc kệ! Trên người bây giờ không còn sẹo nữa, một đêm hai ngàn cũng được chứ?” Lý Trạch Khôn đẩy mạnh Đào Nhiên ngã trên giường, hất tay rời đi.

Đào Nhiên sững sờ ngồi trên giường, một khi vòng bảo hộ sắc bén cởi ra thì cậu vẫn là dáng vẻ yếu ớt rất vô tội. Lúc phát hoả với Lý Trạch Khôn đầu óc cậu vẫn trống rỗng, không biết sợ hãi là gì. Bây giờ lại bị vứt đó, cậu nhìn bóng lưng của Lý Trạch Khôn quật cường không kêu một tiếng, nhưng vành mắt vẫn đỏ bừng.

Lý Trạch Khôn không để ý đến quản lý đang theo sau, nhanh chân bước khỏi cửa rồi quay đi tìm Đàm Sĩ Kiệt.

“Để Đào Nhiên ở đây ngủ một lúc, anh trông cậu ta đừng để cậu ta bị người khi dễ, buổi tối em sẽ quay lại đón.”

Đàm Sĩ Kiệt buồn bực tại sao Lý Trạch Khôn phải lãng phí thời gian rảnh rỗi đến vậy, nhưng vẫn không hỏi nhiều: “Được, anh sẽ chăm sóc giúp chú.”

Lúc này Lý Trạch Khôn mới rời đi, hắn thật sự nên tỉnh táo một chút. Lúc Đào Nhiên nói ra những câu kia, ngoại trừ phẫn nộ thì trong lòng Lý Trạch Khôn cũng đau đớn như bị mũi dao đâm qua đảo lại. Sao chuyện của Kiều Dã không phải là cái mụn nhọt của Lý Trạch Khôn được chứ, chuyện này là hắn phải xin lỗi Đào Nhiên, chính hắn cũng tự biết.

Nhưng hắn cường thế đã lâu nên chốn càng yếu mềm càng không thể dung thứ cho người khác nói. Hắn thấy Đào Nhiên cả ngày yếu ớt mềm mại, không ngờ lại có thể nói những lời hung ác tổn thương người như vậy, quả thực là miệng lưỡi sắc sảo.

Lúc Lý Trạch Khôn cầm lấy vô lăng thì hổ khẩu bị Đào Nhiên cắn ra một vòng dấu răng bị chạm phải, chỗ sâu nhất là do cái răng nanh nhỏ gặm ra. Kỳ thực cũng không đau lắm, ý tứ nuông chiều rất rõ ràng. Lý Trạch Khôn bắt đầu hối hận vì mình đã cho cậu một cái tát.

Đào Nhiên ngồi một hồi lâu mới xuống giường. Lúc đi cậu cũng không xỏ giày, tự mình đi trong phòng tìm dép lê. Chân của cậu có mấy vết thương rất sâu, đi đường đau như xát muối. Đào Nhiên cong chân đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng có người đứng ngoài đó cản cậu lại.

“Cậu quay về phòng nghỉ ngơi đi, nếu đói bụng chúng tôi sẽ gọi thức ăn.”

Đào Nhiên lắc đầu: “Tôi muốn đi ra ngoài.”

Người kia không để ý đến cậu.

Đào Nhiên chỉ có thể trở về. Cậu ngồi ở mép giường thất thần, sau khi thoát lực thì hết thảy cảm giác mệt mỏi đều xông tới. Cậu kéo chăn che kín người, vốn cho rằng sẽ ngủ không được, kết quả nằm xuống không bao lâu đã thiếp đi.

Lúc cậu mở mắt ra ngoài cửa sổ đã đen kịt. Trong phòng không có đồng hồ, Đào Nhiên muốn đi ra ngoài hỏi thời gian một chút. Kết quản vô cùng bất ngờ, người giữ cửa không thấy đâu. Đào Nhiên liếc nhìn áo ngủ mình đang mặc, do dự một chút rồi vẫn đi ra ngoài. Cậu theo đường khẩn cấp xuống tầng, vết thương trên chân bị nứt ra, máu dính dính nhơn nhớt một mặt dép.

Con phố này vào đêm cực kỳ náo nhiệt, xe sang đỗ đầy đường. Đào Nhiên cúi đầu khó khăn bước ra ngoài, sắc mặt tái nhợt.

Có người ném ánh mắt nghi hoặc với cậu, Đào Nhiên vẫn không ngẩng đầu, nhẫn nhịn cơn đau nơi lòng bàn chân đi về phía đường lớn.

Trên người cậu một phân tiền cũng không có, giấy chứng nhận thì càng không phải nói. Đào Nhiên gần như không muốn nghĩ nhiều về việc nên đi thế nào, cậu chỉ không muốn tiếp tục chờ ở đó, cũng không muốn ở với Lý Trạch Khôn nữa. Chung quy cậu cũng là một người bình thường có máu có thịt, lúc đau lòng không thể nhẹ hơn người khác, lúc đau đớn cũng không vì từng nhận nhiều đau khổ mà thành thói quen được.

Ánh đèn lấp lánh toả sáng, nhân gian vẫn là nhân gian phồn hoa.

“Phắc, cmn mày chậm chút!” Giả Minh Hiên mạnh mẽ nện lên cánh tay Đường Hảo.

“Huynh đệ à, giờ mới 50 thôi, chê nhanh thì ngài đi mà lái xe điện ông già ấy!” Đường Hảo lườm một cái.

“Cmn mày nói chuyện cẩn thận, mày lái quay lại chút xem, vừa nãy người kia nhìn rất quen mắt…”

Đường Hảo quay xe lại, chậm rãi lái đến ven đường: “Moá, đúng thật là Nhiên Nhiên. Gần đây Kiều ca chạy đi đâu thế, cả ngày buồn bực không đi học, có phải là tình cảm không thuận không?”

Giả Minh Hiên hạ cửa xe xuống: “Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên!”

Thân thể Đào Nhiên cứng đờ, từ từ dừng chân lại.

“Sao cậu lại mặc thế này?” Giả Minh Hiên mở cửa xuống xe: “Cậu đang làm gì ở đây vậy?”

Đào Nhiên nhận ra cậu ta, miễn cưỡng cười cười: “Không có chuyện gì đâu, các cậu đi chơi đi, tôi đi đây.”

“Đi chỗ nào tôi đưa cậu. Ai da phắc, dạo này dép lê này đang thịnh hành nhất à?”

“Không không, không cần đâu, thật sự.” Đào Nhiên vội vã xua tay.

“Lên đây đi. Cậu cứ đi bộ trên đường thế này cũng khó coi lắm.” Đường Hảo cho rằng Đào Nhiên đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng vẫn không hỏi nhiều.

Giả Minh Hiên còn không chờ Đào Nhiên nói chuyện đã hứng thú bừng bừng muốn kéo cậu lên xe. Đào Nhiên rút tay ra, dưới chân đau như cắt, cậu hít một hơi: “Thật sự không cần.”

“Chân cậu bị thương? Phải đến bệnh viện thôi.” Đường Hảo mắng Giả Minh Hiên: “Mày đúng là vô tích sự, một người cũng mang không tới.”

Đào Nhiên bị ôm vào ghế sau xe, cậu chỉ có thể nói: “Phiền các cậu rồi, đưa tôi về nhà là được.”

“Cậu phải tới bệnh viện.” Đường Hảo quay đầu lại liếc cậu một cái.

“Không cần đâu, nhà tôi…”

“Này Kiều ca, anh tiếp điện thoại nhanh thật… Anh đoán xem em đang ở với ai nào? Đường Hảo còn nói…” Giả Minh Hiên cười nói: “Là Nhiên Nhiên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.