Không Nhớ Không Quên

Chương 63: Chương 63: Chương 28.2




Hai người đều mặc đồ thể thao giản dị, gương mặt của Hàn Niệm trắng ngần, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, vô cùng giống dáng vẻ lúc học đại học.

Khi đó cô mơ ước sau khi cô lên đại học, có thể đi dạo trong sân trường với anh, cùng nhau học, cùng đi ăn cơm, tiếc là cô vừa mới vào đại học, thì anh đã nghỉ.

Lúc mới bắt đầu, anh còn có thể dành chút thời gian đến trường với cô, sau này cả tháng trời gần như anh không ở thành phố J ngày nào, số lần hẹn hò cũng đếm trên đầu ngón tay. Nhà họ Đường có mấy hầm mỏ ở Châu Phi, đầu mùa hạ năm thứ hai sau khi Đường Khải mất, Đường Diệc Thiên dẫn mười mấy công nhân đến đó. Điều kiện sống lúc mới qua vô cùng tồi tệ, ngay cả hệ thống cung cấp nước cũng không có. Lúc anh gọi điện thoại cho cô cũng rất ít than phiền, giọng điệu luôn hài lòng vui vẻ, còn chọc cô cười.

"Trời ơi, tiểu Niệm, em nói xem có kỳ lạ không, đằng trước hầm mỏ của bọn anh là sông, anh thấy dân làng uống nước ở đó, còn tắm ở đó nữa, anh muốn uống nước nhưng không dám uống, tắm thì đi. Trời ạ, tắm xong lên cả người đều nổi mẩn đỏ!"

"Tiểu Niệm, biết không? Người ở đó không ăn rắn! Đánh chết rắn rồi cũng không ăn, anh nói bọn họ bán cho bọn anh, một con rắn lớn xù xì, chỉ 80 đồng! Bây giờ ngày nào cũng có người đưa rắn đến cho bọn anh! Bọn anh không cần thức ăn quá ngon!"

"Đến Châu khi mới biết cái gì gọi là phong phú, sâu bọ ở đây, anh chưa từng thấy ở trong nước! Anh đều có chụp hình, quay về sẽ mở cho em xem, chặc chặc..."

Tuy tuổi anh còn trẻ, nhưng độ nhạy bén trong kinh doanh không thua bất cứ ai. Mua hầm mỏ mới, anh chỉ khai thác hai năm, sau đó bán đi. Chỉ có hai năm, trái ngược với những hầm mỏ mấy chục năm, hành động của Đường Diệc Thiên làm người khác không thể hiểu được. Anh cười nói với Hàn Niệm, "Hai năm, đào hầm mỏ nhiều nhất là ba năm, anh có thể bán với giá gốc, thậm chí bán ra còn cao giá hơn trước kia, hai năm qua anh khai thác giống như nhặt được tiền. Tiền vốn của anh mãi mãi ở trên tay anh, tiền kiếm đều là nhặt được, không tồn đọng, cũng không đầu tư quá nhiều."

Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Cô không biết gì về việc này cả, nhưng thấy mê, "Ý anh là, anh sẽ thăng chức rất nhanh phải không?" Lúc ấy cô chỉ đùa giỡn nên mới nói vậy, cơ nghiệp còn thừa của mấy thế hệ nhà họ Đường không còn bao nhiều, chỉ dựa vào một mình anh có thể xoay chuyển tình thế sao? Hàn Niệm không dám mong đợi nhiều, cũng không muốn tạo nhiều áp lực cho anh.

Cô suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần cuộc sống trôi qua tốt đẹp, có cơm ăn, có đồ mặc, thời gian rảnh rỗi thì đi du lịch, du lịch nghèo cũng không sao!

Nhưng cô chưa từng nghĩ tới, Đường Diệc Thiên lại làm được, giống như một toà nhà đột nhiên sụp đổ trong nháy mắt, nhưng không biết tại sao lại mọc lên lại trong vòng một đêm.

Lúc anh phơi nắng đen thui từ Châu Phi trở về, Hàn Niệm nghĩ, từ năm mười lăm tuổi đến giờ, Đường Diệc Thiên không cho cô lý do gì để cô không thương anh. Đã định trước là cô sẽ thương anh, bởi vì anh đáng giá.

* * *

Lúc này vừa khai giảng không lâu, trong vườn trường đại học J vô cùng có sức sống và náo nhiệt, không giống như những cuộc thi tháng u ám.

Hai tay Hàn Niệm đút trong túi áo, nhìn những học sinh vội vàng đi ngang qua bên cạnh mình, có người vui vẻ hân hoan, có người thở dài, có người đang chờ mong điều gì đó, cũng có người dường như vừa mới mất đi thứ gì đó.

Thông qua cuộc sống của người khác, dường như cô thấy lại được mình của trước kia, "Haizz, cuối cùng em cũng già rồi, thấy mấy học sinh này, nhiều áp lực quá."

Đường Diệc Thiên cúi đầu nhìn cô, cô trang điểm thế này không khác học sinh chút nào, "Làm gì có, anh thấy em còn trẻ hơn họ đấy chứ..."

"Cảm ơn đã khen ngợi!" Hàn Niệm nhìn anh cười khẽ, nụ cười cứng lại ở khoé miệng, cô hơi ngẩn ra nói, "Nhưng ánh mắt không giống, dù giả bộ non nớt, dù giả bộ thế nào, ánh mắt cũng không giả bộ được." Trong mắt bọn họ đầy sự hồn nhiên, ngây thơ, kỳ vọng với tương lai, cô đã mất đi từ sớm.

Cô cũng từng có ánh mắt như vậy, chờ điện thoại của anh mỗi ngày, chờ bưu thẩm của anh, chờ anh trở về. Hầu như tất cả nam sinh của trường đều biết, vị nữ thần này là danh hoa đã có chủ, bọn họ chưa từng đùa giỡn! Dù yêu vị hắc mã hoàng tử đang ở đất khách quê người, thậm chí yêu xuyên quốc gia, cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ. Chỉ có người ngu nhiều tiền như Hạ Đông Ngôn ăn no không có việc gì làm, mới lao tới.

"Vậy mắt của anh chắc chắn càng già hơn." Đường Diệc Thiên cảm khái một câu, ném cho cô một ánh mắt vô cùng sắc bén. Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Hàn Niệm tắc lưỡi, nhận xét khách quan, "Ừ, nhìn em cũng giống bà già tám mươi!"

Đường Diệc Thiên chỉ lớn hơn cô hai tuổi lập tức bị đả kích, kéo cô đi khỏi chỗ kích thích người quá mức này, "Đi thôi, đi ăn mì."

Tiệm mì nhỏ phía sau trường học còn mở. Đường Diệc Thiên kéo chiếc ghế cũ kỹ ra cho Hàn Niệm, để cô ngồi xuống, sau đó nói với chủ tiệm, "Hai tô mì bỏ thêm trứng ốp lếp trên mặt."

"Khó lắm mới có tiệm này còn mở, tiệm hoành thánh Văn Trung trước kia đã đóng cửa." Anh ngồi xuống, cẩn thận dùng giấy lau sạch đũa rồi đưa đến tay cô.

"Anh cũng biết à?" Cô hơi tò mò hỏi, lúc cô đưa Diệu Linh đi nhà trẻ mới phát hiện.

"Tình cờ lái xe đi ngang qua." Đường tiên sinh tiếp tục lau muỗng.

Đoạn đường nhỏ hẹp này hoàn toàn không cho xe qua lại! Hàn Niệm liếc anh, đã nhiều năm, anh vẫn mạnh miệng như xưa.

Tường của tiệm mì cũ kỹ đã không nhìn ra màu sắc ban đầu, cũng vẫn là ghế gỗ lúc trước, ông bà chủ không có gì thay đổi. Quay lại quá khứ, giống như chuyện trong chớp mắt, không khó như cô tưởng tượng.

Hai tô nóng hổi bưng lên bàn, nấm mèo, da heo khô, rau xanh, thịt băm, lạp xưởng và trúng cút, đen trắng đỏ xanh, nhìn thôi đã làm cho người ta ngon miệng. Đường Diệc Thiên gắp trứng bỏ qua tô của cô, giống như thói quen nhiều năm trước đến đây ăn mì, nói với cô,"Ăn nhiều một chút, dáng người sẽ dài ra."

Lời vừa rời khỏi miệng, bản thân anh cũng không nhịn được nở nụ cười.

Hàn Niệm mím môi ra vẻ bình tĩnh, "Ồ, hai mươi tám tuổi mà dáng người còn có thể dài ra, đây đúng là dậy thì lần thứ hai."

Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Anh gắp trứng ốp lếp lại trong tô mình, cắn một phát hơn phân nửa, "Tự anh ăn, anh vẫn chưa ăn qua trứng ốp lếp ở đây!"

Hàn Niệm nghiêng đầu nhìn anh, mọi thứ xung quanh giống như một bộ phim cũ không có tiếng, hình ảnh trắng đen hiện lên không trôi chảy lắm, không tiếng động, nhưng hữu tình.

Cô gắp một cọng mì hút vào miệng, cả vị cũng giống trước kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.