Hàn Niệm nhấn rõ từng chữ, mỗi một chữ đều đánh vào mặt Thẩm Du, giống như bàn tay vô hình tát vào cô ta, lúc trắng lúc xanh.
"Thẩm Du!" Thẩm Diễm Thu hét lớn, cũng không thể kéo Thẩm Du đang giận không
kiềm chế được, trước giờ cô ta luôn nhanh mồm nhanh tay, cầm lấy ly trà
hất về phía Hàn Niệm.
Nhưng lần này, Hàn Niệm không định biểu
diễn để cứu trợ như lần trước, nắm lấy tay Thẩm Du đẩy trở về, ly trà
không nóng lắm hất vào mặt Thẩm Du.
Lá trà dính lên mái tóc được
chải chuốt tỉ mỉ của cô ta vô cùng buồn cười, nước trà chảy tí tách
xuống theo gò má, má của cô ta bỏng nước trà mà đỏ bừng. Hàn Niệm rút
giấy lau khô tay bị dính nước, "Thẩm tiểu thư muốn uống trà cũng phải
uống chậm một chút, trà này còn nóng lắm!"
Thẩm Diễm Thu ở bên
cạnh cười lạnh, "Người đứng phía sau Hàn tiểu thư bây giờ đã khác, vứt
bỏ ba của mình để ở chung với một người đàn ông. Nhưng cũng đúng, tuổi
tác bộ trưởng Hàn bây giờ đã cao, sao có thể so với thanh niên như Đường Diệc Thiên chứ! Hàn tiểu thư thật biết tính toán đó!"
"Hừ...!"
Thẩm Du cầm khăn giấy lau loạn xạ mấy cái, nhổ một ngụm về phía Hàn
Niệm, "Cô là người đàn bà không biết xấu hổ! Cô quan tâm đến ba mình chỗ nào chứ! Lúc trước đến cầu xin tôi, là muốn diễn trò cho Đường Diệc
Thiên xem thôi! Hàn Niệm, tôi nói cho cô biết, tôi đã lấy được tư liệu,
nhưng bây giờ không ở trong tay tôi, cô cứ chờ Hàn Phục Chu chết đi! Đến lúc này, ngược lại tôi muốn nhìn xem tình yêu của cô và Đường Diệc
Thiên vĩ đại đến cỡ nào! Nhìn xem cô vô liêm sĩ bao nhiêu!"
Chửi
rủa và hãm hại luôn là thủ đoạn khó coi cũng như thấp kém nhất, từ trước đến nay Thẩm Du luôn dùng chiêu thấp kém, hoàn toàn không gây chút tổn
thương nào cho Hàn Niệm, nhưng nửa câu sau, lại khiến lòng Hàn Niệm run
lên, cô biết, câu trả lời xấu nhất trong dự đoán của cô cuối cùng cũng
xuất hiện.
"Cô đưa thứ đó cho ai rồi?" Biết Thẩm Du không bao giờ nói cho mình nghe, nhưng Hàn Niệm vẫn truy đuổi và ép hỏi cô ta.
Thẩm Du liếc nhìn cô, khuôn mặt trẻ đẹp vặn vẹo dữ tợn vì đố kị, "Dựa vào
đâu tôi phải nói cho cô biết, dựa vào việc cô không biết xấu hổ mà gạt
tôi sao? Hay dựa vào sự đê tiện trời sinh vì đàn ông mà bỏ mặt ba mình
của cô? Cô đừng tưởng cô nở mày nở mặt mấy năm là thực sự xem mình như
nhân vật lớn, cô hãy xem bây giờ cô là gì chứ, cô lấy gì để so sánh với
tôi, cô dựa vào đâu mà quấn lấy Đường Diệc Thiên không tha!"
"Dựa vào việc tôi muốn."
Một giọng nam trong trẻo vang lên, Hàn Niệm và Thẩm Du đều trợn to mắt nhìn người đó, cao lớn, thẳng tắp, to dần ra, đến gần từng bước, sau đó vai
cô nóng lên, bị người ta kéo vào lòng.
"Dựa vào việc tôi muốn.
Tôi muốn cô ấy ở bên cạnh tôi." Đường Diệc Thiên nặng nề lặp lại, nhíu
mày hỏi Thẩm Du, "Có vấn đề gì sao?"
Tất cả mọi người đều không biết, Đường Diệc Thiên đến lúc nào.
Nhưng anh xuất hiện đều khiến bọn họ hỗn loạn, Thẩm Diễm Thu lập tức mở
miệng, "Đường tiên sinh tới thật đúng lúc, không biết tại sao hai đứa
nhỏ này lại cãi ầm lên như vậy, cậu xem Thẩm Du kìa, cả người đều ướt
hết!"
Tầm mắt của Đường Diệc Thiên không hề liếc sang, với anh,
anh hoàn toàn không quan tâm phụ nữ cãi nhau thế nào, anh chỉ quan tâm
việc người phụ nữ của mình bị người khác bắt nạt. Người khác ngã đổ máu
cũng không có liên quan gì tới anh, nhưng chỉ cần người phụ nữ của anh
thiếu một cọng tóc, anh sẽ không tha cho đối phương.
"Ngược lại
lần đầu tiên tôi nghe được những từ đê tiện trời sinh trong miệng của
một thiên kim tiểu thư có giáo dục đó. Tôi nghĩ nếu Thẩm tiểu thư nói
như vậy, Tiểu Niệm hất cô ấy là đúng, cũng chỉ thay lão phu nhân dạy dỗ
cô ấy mà thôi. Dù Tiểu Niệm không làm, chắc chắn lão phu nhân cũng sẽ
làm vậy, đúng không?" Anh nói xong thì tầm mắt thản nhiên liếc về phía
Thẩm Diễm Thu, người đó im lặng không nói gì.
"Chuyện Thẩm thị
xảy ra sự cố trước đó, người nhờ cô cháu tìm cháu giúp đỡ, lúc đó cháu
thấy lão phu nhân là một bề trên rất coi trọng lễ nghi gia giáo." Anh
nhếch miệng cười, dù là người như Thẩm Diễm Thu cũng bị sự quyết đoán
này áp chế, không thể động đậy.
Lúc này Thẩm Du vô cùng kiều
diễm, xinh đẹp quyến rũ, đúng như ban đầu Hàn Niệm nói, cô ta tự phá huỷ đi hình tượng của mình đến nước này, Đường Diệc Thiên sẽ liếc nhìn cô
một cái. Đích thực anh đã liếc nhìn thoáng qua, "Đưa thứ đó cho ai rồi?"
Thẩm Du cắn môi dưới, không chịu nói.
Đường Diệc Thiên cười lạnh, "Tôi nghĩ chắc Thẩm tiểu thư vẫn chưa quên hai
năm trước thiếu chút nữa Thẩm thị đã bị Cố Song Thành thu mua. Nếu không có cô tôi thuyết phục bên trong, tôi sẽ không ngăn cản Cố Song Thành.
Nếu bây giờ tôi đích thân ra tay, thu mua Thẩm thị, đổi thành "Hàn thị", vậy chỉ sợ sự nở mày nở mặt của Thẩm tiểu thư cũng dừng lại ở đây, lúc
đó cô còn gì?"
Thẩm Du vô cùng tủi thân! Cũng không cam tâm!
Không cam tâm việc mình đã yêu người đàn ông này, mà người đàn ông này
không liếc nhìn mình một lần! Người phụ nữ được anh ta ôm vào lòng như
báu vật cũng chỉ gặp anh ta sớm hơn mình mấy năm thôi, có gì hơn mình
chứ!
Cô ta dựa vào đâu! Dựa vào cái gì mà có được tất cả! Ngay cả khi cô ta rơi vào vực thẳm, Đường Diệc Thiên cũng không chịu bỏ cô ta,
tình nguyện rơi vào địa ngục với cô ta. Còn mình, cố gắng làm tất cả,
nhưng trong mắt anh ta chỉ là trò cười! Không, trước giờ mình đều không
nằm trong mắt của anh ta.
Trước đó anh ta hẹn mình ăn cơm, cũng
chỉ vì muốn lên báo cho Hàn Niệm xem! Mình giống như một con hề, mãi mãi luôn làm nền cho Hàn Niệm mà thôi!
Tất cả sự không cam tâm hóa
thành căm hận thâm hiểm nhất, Thẩm Du cầm lấy một bình sứ tròn cổ hẹp
trong tầm tay đập về phía đầu của Hàn Niệm!
Điên cuồng và mạnh
mẽ, nện thẳng từ trên cao đến trước mắt Hàn Niệm, đôi mắt cô ta đột
nhiên co rút, có gì đó ngăn trước mắt cô ta trong phút chốc, cô ta nhắm
mắt lại theo bản năng, bên tai vang lên tiếng vỡ the thé, hình như có
cái gì đó xẹt qua tóc của cô ta, lành lạnh.
Cô ta từ từ mở mắt
ra, một cánh tay bền chắc để ở đằng trước cô ta, cách cô ta một tấc, bàn tay đưa ra bảo vệ Hàn Niệm, lúc này máu từ ngón tay anh nhỏ xuống, nhỏ
lên những mảnh sứ trắng vỡ trên mặt đất, nhìn mà giật mình.
Màu
đỏ thẫm từ từ nhuộm đầy trong ống tay áo anh, cả mu bàn tay đều đầm đìa
máu, bản thân Thẩm Du cũng vô cùng sợ hãi, đầu gối mềm nhũn, ngồi sững
trên mặt đất. Động tác của Thẩm Diễm Thu rất nhanh, giành nói chuyện
trước Đường Diệc Thiên, dùng sức tát Thẩm Du một bạt tai, "Con bé không
có chừng mực này! Chuyện này cũng có thể đùa được à!"
Thẩm Du ôm mặt bị đánh đỏ, vừa ngạc nhiên vừa sợ, không có lúc nào bối rối và tuyệt vọng như lúc này, ôm mặt khóc dữ dội.
Trừ cánh tay ra, mảnh sứ còn xẹt qua má trái của anh, một vết thương rách
nhẹ dưới mắt, máu tươi chảy ra, Hàn Niệm luống cuống kiểm tra xem tay
cánh của anh có bị thương đến gân cốt không, máu dính lên tay cô, đỏ
tươi làm cô không kiềm được mà run rẩy, từng giọt nước mắt rơi xuống,
"Anh không sao chứ, có đau không? Xương có đau không?"
Đường Diệc Thiên hơi di chuyển
cánh tay tê rần lên cho cô xem, đưa tay lau miệng vết thương trên mặt,
"Anh không sao, còn em? Có bị đập trúng không?"
Hàn Niệm lau nước mắt loạn xạ, bôi mặt mình đỏ tươi, nhìn vô cùng đáng sợ, "Em không sao, em không sao cả!" Có anh dũng cảm quên mình che chở, sao cô có việc gì
được?
Cẩn thận nâng mặt cô lên kiểm tra một vòng, Đường Diệc
Thiên khẳng định cô không sao. Đạp lên những mảnh nhỏ trên đất, bước qua nắm lấy Thẩm Du đang tê dại trên mặt đất lên, hỏi ngắn gọn và lạnh lùng một lần nữa, "Đưa, thứ, đó, cho, ai, rồi?"
Đôi mắt dậy sóng
khiến Thẩm Diễm Thu cảm thấy không hay, dường như bây giờ anh còn chút
kiên nhẫn nên tới hỏi Thẩm Du, chỉ cần qua một lát nữa anh không còn
kiên nhẫn, thì có thể sẽ làm tất cả mọi người đau đến chết.
"Là...Tô Hải Mai." Thẩm Diễm Thu trả lời thay Thẩm Du.
Đường Diệc Thiên lập tức buông tay, lịch sự và lễ phép xin chào tạm biệt Thẩm Diễm Thu, "Cảm ơn lão phu nhân. Tay cháu không sao, người không cần lo
lắng."
Thẩm Diễm Thu hoàn toàn thả lỏng, biết câu nói sau cùng
của Đường Diệc Thiên có ý nói cho bà ta biết, anh bỏ qua cho nhà họ
Thẩm. Sau khi bà ta hoàn hồn mới phát hiện, từ trước đến giờ mình đa mưu túc trí, vững như Thái Sơn nhưng cả người đều ra mồ hôi lạnh.
Thẩm Du xông tới ôm lấy bà cô, "Dựa vào đâu chứ! Dựa vào cái gì mà anh ấy
ghét con như vậy! Dựa vào cái gì mà đối xử tốt với cô ta thế kia! Bà cô! Bà nói xem dựa vào đâu chứ!"
Thẩm Diễm Thu hết cách nên nói, "Con cứ xem như tất cả đều là số phận được rồi."
Tình yêu trên thế giới này sao có nói ra được lý do, càng không thể bỏ người lên cân, không ai sánh được với ai, cũng không ai thua kém ai. Có chính là gặp thoáng qua, quay đầu lại nhìn nhau, sau đó sẽ biết người kia đi
cùng với bạn cả đời.