Không Nhớ Không Quên

Chương 87: Chương 87: Chương 47.1




Hoạt động của nhà trẻ kết thúc lúc gần tối, Diệu Linh chơi vui vẻ cả ngày, ham vui cũng không ngủ trưa, bụng nhỏ đã sớm đói meo.

Ngồi trên cánh tay rắn chắc của ba, thằng bé ôm Đường Diệc Thiên hỏi, "Ba, hôm nay có thể ăn gà chiên không ạ?" Gần đây biểu hiện của nó đều rất tốt, được rất nhiều bông hồng nhỏ bằng vải len sọc!

Nhưng mọi chuyện đều giống như Diệu Linh đã từng nói, ba rất sợ mẹ! Cho nên quyền quyết định không nằm trên tay Đường Diệc Thiên, anh chỉ có quyền đưa ra ý kiến, và vứt bỏ quyền đề nghị. Đường tiên sinh thử nhìn sang Hàn Niệm, "Hay là...Hôm nay đi ăn gà chiên đi." Dù sao thì hôm nay cũng là ngày đặc biệt, là kỷ niệm năm năm ngày cưới của bọn họ, dù ăn gì cũng phải hỏi ý kiến của bà xã.

Tuy mấy ngày trước Hàn Niệm ầm ĩ nói không phải những người trẻ mười bảy mười tám tuổi làm chi mấy ngày kỷ niệm tầm phào đó, nhưng trên thực tế cô vẫn rất chờ mong ngày này sẽ có sự bất ngờ đặc biệt nào đó. Tuy mấy ngày nay cô và Đường Diệc Thiên không có sóng gió gì, nhưng không ít chuyện vẫn ứ đọng lại trong đầu của cô, Đường Diệc Thiên đã hứa với cô sẽ chấm dứt mọi chuyện, cô cũng hy vọng có thể kết thúc.

Ngày kỷ niệm tròn năm năm, có thể cho dấu chấm tròn lên tất cả không? Hàn Niệm đang chờ một cái kết, để bắt đầu một cái khác.

"Sao cũng được." Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng Hàn Niệm vẫn lạnh nhạt. Đường Diệc Thiên quan sát nét mặt của cô, xác định cô không tức giận, thì nâng Diệu Linh trong lòng lên, cõng trên vai mình, "Diệu Linh! Ba dẫn con đi ăn gà chiên!"

"Còn có coke nữa!" Diệu Linh níu chặt lỗ tai ba bổ sung, vẫn không quên cúi đầu nói với mẹ, "Mẹ cũng ăn gà chiên và coke!"

Hàn Niệm liếc hai cha con một cái, hừ khẽ. Tròn năm năm đi ăn gà chiên, anh thực sự cho rằng mình và anh là vợ chồng già à! Còn chưa lãnh hôn thú đó!

Lúc xe đi ngang qua "Bách Liên" không có dừng lại, Diệu Linh nằm sắp trên cửa sổ nhìn thấy tiệm Fastfood, nôn nóng đến mức đập lên kiếng, "Ba ba ba...Ở đó kìa!"

Ba ba ba liên tiếp...Giòn tan giống như đậu rang, Đường Diệc Thiên quay đầu hỏi Hàn Niệm, "Có phải thằng bé cũng gọi Hạ Đông Ngôn như vậy không?"

"Ừ, không khác lắm..." Hàn Niệm gật đầu, lúc Diệu Linh vừa biết nói, nói chuyện đều là một chuỗi dài như vậy.

Đường tiên sinh vô cùng hài lòng, "Anh đã nói rồi, chắc chắn gọi Hạ Đông Ngôn là bánh bánh bánh, không phải ba!"

(Bánh và ba bên tiếng trung đọc giống nhau nên anh Đường mới nói vậy.)

Hàn Niệm thật bội phục anh đến giờ vẫn còn nhớ chuyện này, ngây thơ đến mức khiến người ta ngạc nhiên!

Nhìn tiệm Fastfood xa dần, Diệu Linh truy hỏi ba, "Ba, đi ăn đâu gà chiên vậy ạ?"

"Đi ăn gà chiên ngon nhất!" Nụ cười của Đường Diệc Thiên lập tức lộ ra kế hoạch trước đó của anh, Hàn Niệm nheo mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, anh để vẻ mặt kiên định là "Em có nhìn anh cũng sẽ không nói."

Trẻ con! Hàn Niệm nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe lười phản ứng lại anh.

* * *

Hôm nay Paradise tạm ngừng kinh doanh.

Thang máy thông suốt chạy thẳng đến tầng cao nhất, trong phòng ăn không có một bóng người, Hàn Niệm lập tức biết tên đáng ghét nào đó đã sớm sắp xếp mà còn làm bộ làm tịch.

Nhưng mà, cô cũng rất mong anh có sắp xếp sự ngạc nhiên này. Bị người ta chọc trúng tâm tư, cảm giác này có chút ngại ngùng cũng hơi xúc động, ngây thơ lại ngọt ngào, rõ ràng cô đã không còn là thiếu nữ ngây thơ, vẫn bị làm cảm động, thực ra tâm tư của phụ nữ rất đơn giản...bạn quan tâm họ, họ cũng sẽ quan tâm đến bạn, bất cứ lúc nào cũng cảm thấy ấm áp.

Cảm xúc đè nặng trong lòng, Hàn Niệm kiêu ngạo nói, "Không có hoa tươi, pháo bông gì sao..." Trước kia lúc bọn họ yêu nhau, anh đã làm ra chuyện ác tục đến mức tận cùng nhưng vẫn rất có phong cách."

"Đương nhiên không!" Đường tiên sinh tương đối thành thục và chững chạc phủ nhận sự ngây thơ lại nhàm chán của mình trong quá khứ, "Hoa không lâu sẽ héo, pháo bông cũng chỉ rộn ràng nhất thời, bây giờ có con rồi, chúng ta phải tiết kiệm tiền!"

"..." Hàn Niệm nhìn lướt qua nhà hàng vắng vẻ không có một bóng người, hội sở cao cấp nhất thành phố J ngừng kinh doanh một ngày, là tiết kiệm tiền sao?

Vẫn ngồi ở chỗ đặc biệt gần cửa sổ, Diệu Linh ngồi ngoan ngoãn hỏi ba, "Ba, không phải ăn cua ở đây sao? Sao có gà được ạ?"

"Đương nhiên là có, còn rất ngon." Đường Diệc Thiên cởi áo khoác nhỏ trên người thằng bé ra, chỉ vào bếp trưởng đang khoanh tay chờ ở bên cạnh nói với Diệu Linh, "Diệu Linh, con muốn ăn gì thì nói với chú này, chú này sẽ làm hết."

"Con muốn ăn gà chiên! Chân gà chiên! Cánh gà chiên! Khoai tây chiên! Tôm chiên! Kem chiên! Rất nhiều đồ chiên!" Bụng của Diệu Linh đã sớm đói đến kêu xì xào, vội vàng nói một đống đồ.

Bếp trưởng cười ghi lại, liếc sang hỏi Đường Diệc Thiên, "Vậy còn tiên sinh và phu nhân? Vẫn như lúc đầu đã định?"

"Ừ." Đường Diệc Thiên gật đầu, khẽ gõ đầu ngón tay, "Gà chiên cho thằng bé ăn, chúng tôi vẫn như lúc đầu đã định."

Nhìn anh làm ra vẻ bí mật, Hàn Niệm cũng không truy hỏi, tao nhã giũ khăn ăn ra, cô muốn xem, cái Đường tiên sinh gọi là "Tiết kiệm tiền" vào ngày kỷ niệm là thế nào.

* * *

Màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ đã có đèn noen nhiều màu sắc, Hàn Niệm bắt đầu hơi đói, hồi tưởng lại lúc học cấp ba, ngày nào cũng giờ này mới tan học. Đường Diệc Thiên và Đường Diệc Nhu đứng bên ngoài phòng học chờ cô, ba người cùng nhau về nhà.

Lúc đó bọn họ đều ở thời kỳ trưởng thành, đến tiết cuối buổi chiều gần như là vô cùng đói. Sau khi tan học hoàn toàn không kịp chờ về đến nhà nên phải ăn một một bữa lót dạ trước. Khi ấy cô thích ăn nhất là ở tiệm hoành thánh ở góc đường phía đông của trường, hoành thánh nấu với lửa nhỏ, hoành thánh mỏng và nhỏ, rắc tôm khô và tỏi hoa, hoà với mỡ heo, thơm nứt mũi.

So với hoành thành, cô càng thích dầu ớt ở tiệm đó hơn, từ trước đến giờ cô luôn thích ăn cay, lần nào cũng bỏ mấy muỗng, húp ừng ực trước ánh mắt ngạc nhiên của Đường Diệc Thiên và Đường Diệc Nhu, cay đến mức nước mũi chảy ròng ròng.

Có lần Đường Diệc Thiên đáng cược thua cô, cô bỏ vào chén anh mấy muỗng dầu ớt, muốn anh húp hết để trừng phạt, Đường Diệc Thiên lấy hết can đảm bưng chén lên uống gần phân nửa, bị sặc đến mặt đỏ bừng.

Dáng vẻ đỏ mặt của anh rất đẹp, lúc đó Hàn Niệm nghĩ, sau này không biết có bao giờ anh đỏ mặt với mình không? Không phải vì dầu ớt, mà vì cô...

Về sau cô đến tìm tiệm này, lại phát hiện đã đóng cửa từ lâu. Tìm thấy mấy tiệm hoành thánh khác, nhưng không tìm thấy hương vị quen thuộc đó. Áo mới là áo tốt, không có người như xưa, có một số thứ trong ký ức, càng lâu càng khiến người ta hoài niệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.