Không Nhớ Không Quên

Chương 96: Chương 96: Chương 53.1




"Đường Diệc Thiên...Em biết, nhà họ Hàn chúng tôi nợ nhà anh một mạng, cho nên em trả lại cho anh. Em trả cho anh, có phải sẽ không nợ anh nữa không? Vậy là anh có thể cứu ông ấy ra, ông ấy là ba của em, em cầu xin anh..."

Lưỡi dao sắt bén kề sát trên cổ tay mảnh mai của cô, dưới làn da trắng nõn, động mạch nhảy lên dồn dập vì căng thẳng. Trên kết cấu bằng thép bên hông của cán dao có khắc tên viết tắt cả hai người, dao cao cấp do bậc thầy chế tạo, nghe nói chém sắt như chém bùn.

Cô còn nhớ lúc ấy cô chơi rất vui, cầm dao đi cắt trái cây, kết quả vừa trượt tay đã cắt ra làm đôi. Lưỡi dao rất bén, dù không thể gọt sắt, nhưng cắt vào động mạch cũng không khó.

Không phải Hàn Niệm muốn lấy mạng của mình ra uy hiếp Đường Diệc Thiên, mà cô thật sự rất mệt mỏi. Cô đã mệt mỏi đến mức không muốn chơi trò uy hiếp tự sát này nữa. Nếu cô vẫn như trước kia, còn có hy vọng, cô sẽ không buông tay như vậy, bởi vì không hề giống cô.

Nấm hương nhỏ yếu đuối đã sớm trưởng thành và kiên cường, cô đã trải qua rất nhiều chuyện, không còn ở tuổi ngây thơ, cô biết ý nghĩa của cái chết là gì, dù vậy, cô vẫn chọn con đường như trước. Bởi vì so với chết đi, lựa chọn khác, còn khó hơn.

Tất cả mọi thứ đều đè lên người cô, ép cô lựa chọn, mà cô hoàn toàn không biết nên lựa chọn thế nào! Cô yêu Đường Diệc Thiên, nhưng không thể vứt bỏ ba mình, cô muốn làm một đứa con gái hiếu thảo, nhưng cũng không muốn phản bội Đường Diệc Thiên.

Nếu có thể kết thúc, cô bằng lòng kết thúc tất cả. Chỉ cần một phút ngắn ngủi, là có thể khiến cô thoát khỏi khái niệm thiên đường, khái niệm địa ngục luân hồi. Cô không cần đối diện với sự thật, cũng không cần đau khổ nữa.

Trong phút chốc, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mẹ cô quyết định vứt bỏ tất cả, không phải trước kia cô không đủ quyết đoán, cũng không phải cô không dũng cảm như mẹ, mà là trước đó cô không bị sự thật ép đến đường cùng.

Chỉ khi đến đường cùng, mới thực sự tuyệt vọng, không phải không có lựa chọn, mà không có cách nào lựa chọn.

Hàn Niệm không sợ chết, nhưng cô sợ quên đi, sợ giây phút kết thúc sinh mạng này, tất cả ký ức cũng tan theo mây khói. Đau khổ, tuyệt vọng ép cô vào hoàn cảnh lưỡng nan, cô muốn chạy trốn, nhưng không muốn quên. Bởi vì ở đây còn tình yêu, còn hạnh phúc, là tất cả những điều cô lưu luyến.

Nếu có thể không quên, cô tình nguyện không uống canh Mạnh Bà, mãi mãi làm một âm hồn, chỉ cần cô có thể nhớ hết.

Nhớ lần đầu tiên anh và cô gặp nhau, nhớ anh gọi cô là nấm hương nhỏ, nhớ anh xoa tóc cô, nhớ anh hôn cô tha thiết.

Nhớ cô đã sinh một đứa con cho anh, nhớ Diệu Linh của cô, nhớ tất cả hạnh phúc của cô, nhớ anh từng nói với cô, "Không có gì đâu, tin anh đi..."

"Đường Diệc Thiên, em trả sinh mạng này cho anh, từ đây không thiếu nợ nhau nữa." Hàn Niệm nở nụ cười bi thương, cô không phải người thích cười, nhưng cuối cùng đã có thể giải thoát, cô nên cười, bởi vì kết cục này rất hoàn mỹ,

Cô vẫn là con gái của Hàn Phục Chu, vẫn là người yêu của anh. Cô dùng cách ích kỷ nhất, để mình không cần phản bội bất kỳ ai. Cô dùng sức ở tay, cắt mạnh xuống, chặt đứt hết tất cả mâu thuẫn, yêu hận và vướng mắc.

Lúc này, cô giống như mẹ của cô, không chút do dự, quyết đoán dứt khoát.

Lúc nhắm mắt, sự lạnh lẽo đột nhiên bị rút đi, trên cổ tay ấm áp dinh dính, mùi máu tươi trào ra, nhưng cô không cảm thấy đau chút nào. Nhanh vậy...đã giải thoát rồi sao? Cô mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt đen như màn đêm kia.

Tay anh nhanh hơn cô một bước, nắm chặt lấy lưỡi dao sắt bén, máu nóng chảy xuống từ lòng bàn tay anh, anh nhìn cô, không cho cô có cơ hội lẩn tránh, "Không...thể...nào."

Trong phút chốc máu tươi đã nhuộm đầy tay phải của anh và cổ tay của cô, nhỏ xuống quanh co, nhanh chống tụ thành một vũng nhỏ, đỏ thẫm đậm đặc. Hàn Niệm chưa bao giờ nhìn thấy nhiều máu như vậy, càng chưa bao giờ thấy máu trào ra tới tấp như vậy, giống như không thể ngừng được mà lan ra từ trong bàn tay anh.

Giống như những bức hình đẫm máu vừa rồi xuất hiện rõ ràng trước mắt cô, máu chảy đầm đìa, trần trụi, ép cô đối mặt với sự thật thê thảm, không cho cô trốn tránh và lùi bước.

Cô nắm cán dao rút về sau, sức lực toàn thân đột nhiên bị sự sợ hãi rút đi, cả bàn tay đều run rẫy, muốn dừng sức lại không có sức. Cô yếu ớt nắm lấy cán dao, anh nắm chặt lưỡi dao, máu tuôn ra như nước thuỷ triều.

Đôi mắt của Đường Diệc Thiên tối tăm, cắn chặt răng hơn, không cho lưỡi dao trong lòng bàn tay rút về sau một chút nào. Anh đột nhiên kéo mạnh, ngược lại dao bị anh kéo mạnh tới trước.

Không biết bởi vì anh đau, hay anh tức giận, khuôn mặt lạnh lùng trắng bệch, nắm dao di chuyển lên trước, chống trước ngực mình. Cô muốn dùng cái chết để trao đổi với anh sao? Cô cho rằng cô chết rồi, là không nợ anh nữa sao, từ nay về sau không liên quan gì đến anh nữa sao? Cô muốn rời khỏi anh, đi tới một thế giới anh không cách nào đến được, cách biệt sống chết với anh sao?

Sắc bén hơn lưỡi dao chính là mũi dao, anh đi về phía trước thêm một bước, áo ngủ lập tức bị cắt ra, dao sắc bén cắt vào da thịt, anh cũng cười, giải thoát mà thôi, chẳng lẽ cô có thể, anh lại không thể?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.