Không Nhớ Không Quên

Chương 102: Chương 102: Chương 56.2




"Tìm hộ lý nam." Hàn Niệm cau mày, trước đó anh đi toilet lầm bầm không muốn hộ lý giúp đỡ, ra vẻ đang giữ mình, giống như người khác nhìn anh một cái anh sẽ rớt một miếng thịt.

Đường Diệc Thiên kiên quyết lắc đầu, "Ai nhìn cũng không được! Đi toilet thì quên đi, trần truồng tuyệt đối không!"

"..." Lúc trước Hàn Niệm đã từng nói, theo ý cô những sự kiêu ngạo và cách đùa giỡn của Hạ Đông Ngôn chỉ là mây trôi, bởi vì Đường Diệc Thiên còn kiêu ngạo và xấu xa hơn anh nhiều.

Giống như năm ấy, cô đói bụng chen chúc với anh trên xe buýt đến trường, cô đói bụng đến kêu ùng ục, Đường Diệc Thiên đứng bên cạnh cô ăn sạch bánh mì không chia cho cô một miếng. Sau đó bọn họ ở chung, Hàn Niệm hỏi anh, sao anh không cho em ăn bánh mì?

Đường Diệc Thiên cực kỳ vô tội, bản thân anh cũng sẽ không có đồ ăn sáng.

Nấm hương nhỏ tức giận, vậy anh có thể chia cho em phân nửa mà!

Anh bĩu môi, vậy thì sao còn là một ổ bánh mì hoàn chỉnh nữa. Ăn không hoàn chỉnh, giống như không thi được hạng nhất vậy, rất rối.

Hàn Niệm từng định nghĩa hành vi này của anh là rối loạn ám ảnh cưỡng chế, bây giờ nghĩ lại, còn phải thêm một cái khác, Đường Diệc Thiên sinh ra vào tháng tám, là sao xử nữ!

(Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder - OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.)

Nhưng nghĩ kỹ lại, người bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế đã kiên trì hít đất một trăm cái, đã kiên trì không tắm cả tuần, đoán chừng thực sự đang ở ranh giới sụp đổ. Hàn Niệm nghĩ nếu cô không lau người giúp anh, có thể anh sẽ nhảy xuống giường tự mình ra tay, dù thế nào cũng không để người khác nhìn anh trần truồng.

Anh trần truồng...có gì tốt để nhìn?

* * *

Lấy một thao nước ấm, Hàn Niệm đưa tay cởi cúc áo cho anh, Đường Diệc Thiên kéo vạt áo hỏi, "Khóa cửa chưa? Lỡ có ai đi vào đột ngột thì sao?"

"Ai vào chứ?" Hàn Niệm tức giận hỏi anh.

"Hạ Đông Ngôn!" Đường Diệc Thiên trả lời, "Gần đây cậu ta không có việc là chạy đến bệnh viện, ai biết cậu ta có xuất hiện đột ngột không!"

"Đường Diệc Thiên." Cuối cùng sức chịu đựng của Hàn Niệm cũng đến cực hạn, "Lúc em sinh Diệu Linh, bác sĩ y tá cả phòng phẫu thuật đều thấy em trần truồng, vợ anh cũng đã bị người khác nhìn thấy trần truồng, anh trần truồng có gì tốt mà sợ sệt hả!"

"..." Đường Diệc Thiên ngớ người trong phút chốc, Hàn Niệm kéo tay đang nắm chặt vạt áo của anh ra, nhanh chóng lột anh sạch sẽ, vắt khô khăn lên lau.

Hàn Niệm cũng không xa lạ với cơ thể của Đường Diệc Thiên, nhưng bình thường nhìn thấy, hay lúc ôm nhau vuốt ve, đều khác với lau chùi. Từ vai và cổ đến ngực, lau từng chỗ trên cơ thể anh, sờ tới từng múi cơ bắp của anh, giống như đang phác hoạ cả người anh.

Lưng chắc nịch, ngực cường tráng, cơ bụng đều đặn...Chỗ nào cũng đẹp đến khiến người ta tắc lưỡi, Hàn Niệm im lặng phủ nhận đánh giá trước đó của mình...anh trần truồng, đúng là rất đáng nhìn.

Nhất là bụng bằng phẳng, đầu ngón tay sờ qua vô cùng cứng chắc. Đột nhiên cô nhớ tới lúc anh đè lên cô...Cơ bắp chỗ này luôn căng ra, từng chút một, vô cùng đẹp đẽ.

Mặt đỏ ửng, cô giặt sạch khăn lông, sau đó trượt xuống tiếp, khăn lông ấm và ướt, lúc lau, Hàn Niệm cảm nhận được có phản ứng gì đó nảy sinh.

Cô không nói gì, cũng không ngẩng đầu nhìn anh, coi như không nhìn thấy, bình tĩnh tiếp tục lau chân.

Không thể không thừa nhận, chân của Đường Diệc Thiên có đường cong thon dài, cơ bắp đầy đặn, không phải Hàn Niệm tự khoe, nhưng cũng phải nói, con người đúng là sinh vật bậc nhất. Lúc yêu cô không có mang anh ra so sánh, không phải cô đơn thuần hay ngây thơ, mà là cô chọn trúng, đã là tốt nhất. Sao cô phải so sánh làm gì chứ.

Vắt khăn lông lần nữa, lại lau từ mắt cá lên đến đùi, chỗ có phản ứng rõ ràng đang phản ứng dữ dội hơn. Hàn Niệm muốn làm bộ không nhìn thấy, nhưng thấy quá giả tạo, cô ngừng lại động tác trên tay, ngước mặt nhìn anh.

Đường tiên sinh ra vẻ thản nhiên nằm ngoan ngoãn ở đó, "Hết cách, em lau người cho anh, chắc chắn anh phải có phản ứng."

Đột nhiên Hàn Niệm nghĩ đến một chuyện, "Em đi hơn ba năm, anh nhìn thấy người khác có phản ứng không?"

"Không." Đường Diệc Thiên trả lời không chút nghĩ ngợi. Hàn Niệm hơi cau mày, tỏ ý nghi ngờ, tuy cô biết Đường Diệc Thiên thích sạch sẽ nên sẽ không đi tìm người phụ nữ khác, nhưng dù sao anh cũng là một người đàn ông bình thường, cho dù có ý chí kiên định, nhưng có một ít thời điểm khó tránh sẽ có phản ứng.

"Tại sao vậy?" Hàn Niệm cuối đầu giũ khăn rồi gấp lại, "Không đến mức chỉ có một mình em chứ?"

"Đúng là chỉ có mình em." Đường Diệc Thiên nói, "Yêu cầu của anh rất cao."

"Luôn có người nhìn đẹp hơn em mà." Hàn Niệm bĩu môi, cũng không thoải mái với lời ngon tiếng ngọt của anh lắm, "Ngôi sao, người mẫu..."

"Nhưng anh không gặp được." Anh trả lời, "Anh cũng không có mở công ty giải trí."

Khăn lông lạnh ngắt, Hàn Niệm bỏ nó vào thao rồi vắt lại, "Dù sao cũng thấy hình hay gì chứ..."

"Hàn Niệm!" Lần này đổi lại là Đường tiên sinh tức giận , "Anh không hèn hạ đến mức đó! Có phản ứng với tấm hình!"

Thấy vẻ mặt tức giận của anh, Hàn Niệm không kiềm được bật cười, "Ha ha ha ha..."

Đường Diệc Thiên tức đến đau phổi, nhưng hiếm khi thấy cô cười như vậy, cười sang sảng, mặt mày cong cong, lộ ra hàm răng hoàn chỉnh, đã lâu cô không cười vui vẻ như vậy, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, không hiểu sao anh không tức nữa, cũng cong khóe miệng.

Cô cười xong tiếp tục hỏi, "Vậy xem hình em có phản ứng không?"

"Ừ thì!" Đường Diệc Thiên lập tức đỏ mặt, không tức giận, mà là xấu hổ, thẹn thùng chưa bao giờ có.

"A..." Hàn Niệm sờ cằm, "Xem ra có thật."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.