Không Nhớ Không Quên

Chương 107: Chương 107: Chương 60.1




Hàn Niệm nằm một giấc mơ thật dài, giấc mơ luôn rất đẹp, cô biết. Nhưng cô không thể không để mình vùng ra khỏi giấc mơ, vùng ra khỏi thế giới ấm áp và ngọt ngào đó, đi vào thế giới lạnh lẽo và tàn khốc.

Nơi ấy giống như vết nứt, giống như đêm tối vô tận, nhưng lại có một ngôi sao chỉ dẫn cô ở phía trước. Ngôi sao của cô, Đường Diệc Thiên của cô.

"Ư..." Cô mở mắt ra, đèn trần sáng ngời làm lóa mắt cô. Cô quay mặt tránh né theo bản năng, ngoài cửa sổ là một khoảng trong veo sáng sủa. Sau trận mưa lớn bầu trời giống như một tấm gấm mới nhuộm tuyệt đẹp, đã lâu Hàn Niệm không thấy thời tiết tốt như vậy.

"Tỉnh rồi à?" Đường Diệc Thiên ngồi cạnh giường trông chừng cô cả đêm, tuy miệng vết thương của anh đã khép lại hơn phân nửa, nhưng vẻ mặt vì chịu đựng cả đêm mà có chút mệt mỏi.

Hàn Niệm đưa tay xoa mi tâm, ngồi thẳng người dậy. Cô ngủ cả đêm, nhưng trong đầu không ngừng lóe lên đủ thứ hình ảnh, cho nên lúc này cô vẫn cảm thấy đầu óc rối loạn, mơ màng.

"Vâng." Cô gật đầu rồi hỏi anh, "Anh không ngủ sao?"

Đường Diệc Thiên vịn giường đứng dậy, đưa tay xoa đầu cô, dỗ dành cô giống như một đứa bé, "Anh không mệt."

"Ông ấy...Có khỏe không?" Cô ngửa mặt hỏi anh, Đường Diệc Thiên nhếch miệng cười, "Không sao rồi. Người còn đang ở ICU, nhưng nghe nói tối nay có thể xuất viện..."

Hàn Niệm cúi đầu, mệt mỏi xoắn chặt tay, cô vốn tưởng rằng vụ sạt lở đất đó là chuyện xấu nhất mình biết về ba, nhưng không ngờ rằng, cô vẫn quá ngu ngốc. Cô không thể, hoặc giả nói, không dám tin thậm chí ngay cả cô ba cô cũng gạt, còn gạt nhiều như vậy.

Cô vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, "Anh còn nhớ không? Anh từng nói với em, tất cả mọi chuyện em làm đều là trò cười hoang đường cực độ...Bây giờ xem ra, trò cười này nó còn hoang đường hơn anh nghĩ."

"Tiểu Niệm." Đường Diệc Thiên ngồi xuống giường ôm lấy cô, "Đã qua hết rồi."

"Nhưng em không cho qua được..." Hàn Niệm vòng lấy anh, dựa sát vào ngực anh, nơi đó rộng lớn và ấm áp. Sau khi mẹ qua đời, Hàn Niệm tưởng là trên đời này cô còn có ba, lúc rời khỏi Đường Diệc Thiên, cô vẫn tin cô còn có ba. Nhưng bao nhiêu sự kiên định và lòng tin của cô, bây giờ buồn cười biết mấy.

Cô không phải là cô gái trẻ ngây thơ, không chịu nổi một chút đả kích, thế giới này đầy rẫy sự lừa dối, cô sẽ không vì thế mà khóc lóc. Nhưng cô không ngờ, người gạt cô, là người thân nhất của cô.

"Em muốn đi ra ngoài hóng mát." Cô nói, "Dẫn theo em, còn có Diệu Linh nữa, chúng ra cùng đi có được không? Đi Châu Úc? Hay đi Nam Phi? Trước kia anh đã nói sẽ dẫn em đi một lần..."

Đường Diệc Thiên đỡ lấy hai vai cô, cô cúi đầu tránh né ánh mắt của anh, giống như mình là một đứa trẻ phạm lỗi, trốn tránh nhìn thẳng, trốn tránh đối mặt, "Tiểu Niệm, em phải đợi ở đây."

"Tại sao?" Cô ngước mặt, chớp cặp mắt trong veo như nước, đầy sự cầu xin, "Tại sao không dắt em đi?"

"Bởi vì em phải đối mặt." Đường Diệc Thiên nghiêm túc nói, "Anh biết rất khó. Nhưng anh sẽ ở bên cạnh em."

"Nhưng em không muốn." Hàn Niệm chớp mắt, nước mắt chảy xuống khăn trải giường màu xanh nhạt, thấm vào một mảng nhỏ, "Em không biết em là ai, cũng không biết rốt cuộc ông ấy đã làm bao nhiêu..." Hàn Niệm tiếp nhận việc ông là một người xấu, nhưng đừng để cô biết hết chi tiết, cô sợ phải biết nhiều hơn.

"Em không cần phải truy xét điều gì cả, nhưng em phải ở bên cạnh ông ta đến phút cuối." Anh siết chặt tay, giống như một người anh chính chắn, cho cô hậu thuẫn kiên cố, nhưng cũng muốn cô phải học cách đối mặt.

"Bởi vì nếu không làm vậy, em sẽ hối hận và đau khổ cả đời." Đường Diệc Thiên nhìn cô, đôi mắt sâu giống như ngôi sao rực rỡ, ở đó, khiến cô đang hoảng loạn muốn trốn chạy tất cả đã bình tĩnh lại. Nhẹ nhàng hôn lên trán cô, "Đừng sợ."

* * *

Tuy rằng không chỉ một lần Hàn Niệm nghĩ đến cái chết, nhưng lại chưa bao giờ có nhận thức rõ ràng về cái chết. Cảm giác giữa sống và chết, cô không cách nào tưởng tượng được.

Giống như ban ngày đột nhiên biến thành đêm tối, hoặc giống như biển xanh hoá thành ruộng dâu? Trong nháy mắt, nhìn rõ tất cả?

Lúc Hàn Phục Chu tỉnh lại, trước mắt không phải là song sắt tường bụi, tất cả mọi thứ xung quanh, đều sáng sủa. Trắng, xanh nhạt, giống như bầu trời trong thuần khiết.

Đầu còn hơi đau, ống dẫn trong lỗ mũi và dụng cụ bên cạnh đã nói cho ông biết, cuối cùng ông mới nhớ ra không phải là mơ, đúng là trong nháy mắt ông đã nhức đầu dữ dội, sau đó hoa mắt té xuống.

Ông hơi quay mặt, nhìn thấy Hàn Niệm...và Đường Diệc Thiên đang ngồi bên cạnh giường bệnh. Diệu Linh ở trong lòng Đường Diệc Thiên giống như con khỉ nhỏ không chịu yên trèo qua trèo lại, thấy Hàn Phục Chu tỉnh, thằng bé là người lên tiếng đầu tiên.

"Ông ngoại!" Giọng nói vô cùng trong trẻo, dường như có sức sống vô tận.

Hàn Phục Chu cố gắng chuyển động khóe miệng, để mình nở nụ cười. Diệu Linh nhảy từ trong lòng ba xuống, bàn tay bé nhỏ vịn vào giường, nhìn sắc mặt tái mét của ông, quan tâm hỏi, "Ông ngoại, chích đau không ạ?"

"Không đau..." Hàn Phục Chu mở miệng, sau đó hít thở bằng ống khí, giọng nói của ông khàn khàn mệt mỏi, lại có phần hiền lành hơn. Hàn Niệm không biết, cô còn có thể dùng tư "Hiền lành" này để hình dung ông hay không.

"Ông ngoại thật dũng cảm." Diệu Linh giơ ngón tay cái lên, "Mẹ sẽ khen thưởng cho ông ngoại, sau đó chúng ta cùng đi ăn gà chiên..."

Đường Diệc Thiên cười đứng dậy, dùng một tay kẹp Diệu Linh ở dưới nách, cúi người nói với Hàn Niệm, "Anh dẫn thằng bé ra ngoài trước, ồn ào quá."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.