Không Nhớ Không Quên

Chương 113: Chương 113: Chương 63.1




Bảy giờ sáng, là Hàn Diệu Linh, à không, thời gian bạn học Đường Diệu Linh rời giường. Tuy từ lúc đi nhà trẻ đến giờ đã có rất nhiều ngày thằng bé dậy sớm, nhưng mỗi sáng dậy thằng bé đều làm nũng với mẹ, lăn mấy vòng trên giường, mới mè nheo bò dậy.

Nhưng người hôm nay kêu Diệu Linh rời giường không phải là mẹ, mà là hiệp khách sâu bọ!

"Diệu Linh, mau rời giường đi con!" Đường Diệc Thiên mở cửa phòng, đi tới gọi con trai.

"Dạ..." Diệu Linh dụi mắt, giọng nói thô lỗ không chút nhẹ nhàng, nó không muốn rời giường đâu! Cọ xát cái mông nhỏ, rồi chui cả người vào trong chăn mềm, "Con không muốn rời giường!"

Thực ra thấy con trai ngủ say, Đường Diệc Thiên cũng không nỡ gọi Diệu Linh rời giường, nếu không phải bà xã đại nhân có lệnh, anh cũng muốn xốc chăn lên ngủ với con trai! Nhưng bây giờ, Đường Diệc Thiên cũng hết cách nên đưa tay xốc chăn lên, kéo Diệu Linh ra, "Trễ giờ đến nhà trẻ rồi đó con!"

Tay ba vừa cứng vừa thô, nắm lấy cái chân nhỏ vừa ú vừa ngắn của Diệu Linh, giống như đang cầm cục thịt mềm, Đường Diệc Thiên không nhẫn tâm dùng sức, Diệu Linh thông minh rụt lại, hai tay ôm đầu gối, co mình lại thành một cục, "Không, không dậy..."

Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

"Tại sao không dậy?" Đường tiên sinh hỏi, "Dậy ăn bánh bao hấp con thích nhất chịu không?"

Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Ừ, bánh bao hấp da mỏng nhiều nước, đúng là tối hôm qua trước khi đi ngủ nó đã nói với mẹ mình muốn ăn, nhưng mà...Thằng bé chớp đôi mắt long lanh nước nhìn về phía ba, "Ba, nhưng chăn rất mềm rất ấm...Làm sao đây ạ?"

Haizz...Chăn rất mềm rất ấp, Đường tiên sinh cũng biết! Nhất là lúc ngủ chung với nấm hương nhỏ, không chỉ có chăn mềm chăn ấm, mà ngay cả cô cũng rất mềm rất ấm nữa! Quả thực không muốn rời giường!

Không được! Không thể nghĩ vậy được! Đường tiên sinh kéo suy nghĩ đang bay xa trở về, nghiêm túc nói, "Nhưng mà Diệu Linh nè, con quên rồi sao, mẹ đã nói chim non dậy sớm sẽ có sâu ăn!"

Cục thịt nhỏ lăn qua lăn lại trên giường, Đường tiên sinh nắm mấy lần đều không được. Cục thịt nhỏ chu cái miệng nhỏ nhắn nói, "Nhưng con không phải chim nhỏ. Ba là hiệp khách sâu bọ, con là hiệp khách sâu bọ con, dậy sớm sẽ bị chim nhỏ ăn hết đó!"

"Ai nói với con vậy?" Tuy biết con trai mình thông minh, nhưng Đường Diệc Thiên cảm thấy loại không tích cực không có ý chí tiến thủ nhất định là bắt nguồn từ chỗ khác.Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

"Chú Hạ đó ạ!" Diệu Linh vừa lăn qua chỗ khác vừa khai ra Hạ Đông Ngôn.

Đường tiên sinh đưa tay ra chộp một cái, nắm lấy hai chân của cục thịt nhỏ, kéo thằng bé đến trước mặt mình, cau mày hỏi, "Vậy cậu ta còn dạy con gì nữa?"

"À..." Kỳ thực Diệu Linh không có khó khăn gì, nhưng vẫn dựa vào giường, dùng sức đạp hai chân nhỏ bé giỡn với ba. Cười khanh khách nói với ba những "Danh ngôn" Hạ Đông Ngôn dạy bằng lời của thằng bé, "Chú ấy nói...Sâu bọ dậy sớm sẽ bị chim ăn, là tảng đá đi đâu cũng không toả sáng. Còn có một ngày mới bắt đầu từ sáng sớm, không ngủ nướng sao thành công!"

"..." Đường Diệc Thiên cũng biết, Hạ Đông Ngôn kia, bản thân học không giỏi, còn không dạy tốt cho con nít!

"Ba! Chú Hạ nói đúng không ạ?" Diệu Linh xoay người ngồi dậy, vươn tay ôm lấy eo ba, đu trên người ba giống như con gấu.

"Đương nhiên không đúng rồi!" Đường Diệc Thiên lập tức phủ nhận, "Đều là nói bậy nói bạ!"

"Vậy phải thế nào?" Diệu Linh hỏi.

"Là hiệp khách sâu bọ con dậy sớm sẽ có canh ăn! Hạ Đông Ngôn ngủ nướng không có cơm ăn!" Đường Diệc Thiên đưa tay nhấc cái mông nhỏ của Diệu Linh lên, bồng thằng bé vào nhà vệ sinh. Đặt Diệu Linh ngồi xuống trước gương rửa mặt chải đầu, sau đó nặn kem đánh răng đưa cho thằng bé.

Diệu Linh ngồi bên cạnh bồn nhỏ, lắc lư hai cái chân nhỏ vừa đánh răng vừa hát. Dùng nước sạch súc hết bọt trong miệng, rồi thằng bé hỏi ba, "Mẹ đâu ạ?"

"Mẹ con đi làm rồi." Đường Diệc Thiên véo hai má của thằng bé, kiểm tra xem thằng bé có đánh răng sạch hay không.

"Đi làm?" Diệu Linh ậm ừ nói, "Mẹ cũng phải đi làm sao?"

"Đúng! Cho nên Diệu Linh cũng phải đến trường!" Đường tiên sinh sờ đầu nhỏ của thằng bé, "Người chơi bời lêu lổng giống như chú Hạ, Diệu Linh không nên học theo chú ấy."Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

"Dạ!" Diệu Linh ngoan ngoãn gật đầu, "Con muốn ăn bánh bao hấp!"

* * *

11 giờ rưỡi trưa, giờ ăn cơm trưa của nhà trẻ.

Món ăn hôm nay là cà chua nấu với trứng gà, cà rốt xào thịt và canh cải bó xôi với gan heo. Diệu Linh hơi kén ăn, món không thích nhất là gan heo. Mùi nó rất thối, dinh dính, ghê muốn chết!

Lúc xếp hàng rửa tay trước khi ăn, Diệu Linh ở phía sau lén hỏi Tiểu Bàn, "Tiểu Bàn, lát nữa cậu ăn canh gan heo dùm tớ được không?" Nhà trẻ có quy định, bất luận ăn gì các bạn nhỏ cũng phải ăn cho hết, làm con nít ngoan thì không kén ăn.

"Được!" Tiểu Bàn không kén ăn, cái gì cũng thích, gan heo gì đó hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng Diệu Linh tìm mình trao đổi, thằng bé cũng muốn trao đổi "Lợi ích" một chút, "Vậy lát ngủ trưa, cậu cho tớ mượn Ninja rùa của cậu chơi nhé."

Lúc sáng Diệu Linh ra cửa, lén bỏ Ninja rùa nhỏ vào trong túi quần mang theo, lúc nghỉ trưa, khi thằng bé lén lấy ra chơi, bị Tiểu Bàn phát hiện!

"Được!" Diệu Linh sảng khoái đồng ý. Chỉ cần không ăn gan heo, tất nhiên có thể chia sẻ đồ chơi với bạn bè!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.